MARTIN EDEN - Trang 274

anh nói ra. Cô gái ấy đã có những triệu chứng đầu tiên của bệnh hủi. Những
ngón ở bên tay phải hơi cong lại và trên cánh tay có một chấm nhỏ. Câu
chuyện thế đấy. Anh nghĩ bây giờ thì cô ấy đã chết rồi!"

"Thế anh không sợ ư? Thoát khỏi nơi đó, không nhiễm phải cái bệnh

kinh khiếp ấy, anh có mừng không?"

"Ồ, anh thú nhật, "lúc đầu anh cũng hơi run nhưng rồi về sau quen đi.

Vả lại, anh cảm thấy thương cô gái tội nghiệp. Điều đó làm cho anh quên
cả sợ. Cô ấy đẹp lắm, đẹp cả tâm hồn lẫn vẻ bề ngoài; cô ấy mới chỉ bị nhẹ
thôi, ấy thế mà phải đày đọa sống ở đây, sống cuộc sống của một người
nguyên thủy man rợ, thối rữa dần mòn. Bệnh hủi kinh khủng lắm, em
không thể tưởng tượng nổi đâu."

"Thật tội nghiệp!" Ruth khẽ lẩm bẩm. "Thật là một điều kỳ lạ cô ấy đã

để cho anh trốn đi."

"Ý em muốn nói gì?" Martin bất giác hỏi.

"Vì hẳn là cô ấy phải yêu anh," Ruth nói vẫn nhẹ nhàng. "Yêu một

cách chân thực phải không?"

Công việc làm trong xưởng giặt và cuộc sống giữa bốn bức tường đã

làm nhạt đi cái màu rám nắng trên khuôn mặt gã, đói khát ốm đau lại làm
cho nó xanh thêm; và trên khuôn mặt xanh xao ấy, máu dần dần dồn lên đỏ
ửng. Gã mở miệng nói, nhưng Ruth ngăn lại.

"Không sao, đừng trả lời, không cần thiết anh ạ." Nàng cười to.

Nhưng đối với gã, tiếng cười ấy hình như có một cái gì lành lạnh như

tiếng kim khí, và ánh mắt nàng thì rất lạnh lùng. Ngay lúc đó, gã bỗng nhớ
lại một trận cuồng phong gã đã gặp ngày nào ở Bắc Thái bình dương.
Trong giây lát trận cuồng phong hiện lên rõ ràng trước mắt - một trận
cuồng phong về đêm, bầu trời trong sáng, trăng tròn đầy, biển cả mênh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.