MARTIN EDEN - Trang 418

thấy mình lại nóng lòng muốn lại thăm Brissenden hơn là đem đến cho bạn
tin tức tốt lành này. Tờ "Parthenon" nhận bài thơ đã làm gã nhớ ra rằng năm
ngày miệt mài với "Quá hạn," gã đã không nhận được tin tức nào của
Brissenden, thậm chí cũng không hề nghĩ tới bạn nữa. Lần đầu tiên Martin
cảm thấy mình ở trong một trạng thái mê mụ, và gã cảm thấy xấu hổ vì đã
quên bạn. Nhưng ngay cả sự xấu hổ nữa cũng không còn bừng lên mãnh
liệt. Gã đã chai đá với mọi xúc cảm, trừ xúc cảm nghệ thuật trong khi gã
viết tập "Quá hạn." Đối với tất cả những việc khác, gã như người trong
mộng. Ngay cả bây giờ đây gã cũng vẫn như người trong mộng. Tất cả
cuộc sống trong đó, xe điện đang chạy rầm rầm, vùn vụt, hình như lúc này
cũng xa lắc xa lơ, không thực chút nào, và gã cũng sẽ không quan tâm,
không choáng váng, nếu như cái tháp chuông nhà thờ xây bằng đá kia có
bỗng dưng đổ sụp xuống tan tành ngay trên đầu gã đi nữa.

Đến khách sạn, gã chạy vội lên buồng của Brissenden, rồi lại vội chạy

xuống. Căn buồng rỗng không. Không còn đồ đạc hành lý gì trong đó cả.

"Ông Brissenden có để lại địa chỉ không?" Gã hỏi viên quản lý đang tò

mò nhìn gã một lát.

"Ông không nghe tin tức gì sao?" Người kia hỏi.

Martin lắc đầu.

"Sao, báo nào chẳng đăng tin về chuyện này. Người ta tìm thấy ông ta

chết ở trên giường. Tự tử - một phát đạn qua sọ."

"Đã chôn cất chưa?" Martin nghe giọng nói của mình dường như là

của một người nào khác, từ một nơi rất xa xôi vọng về hỏi câu đó.

"Không có chuyện chôn cất. Sau khi thẩm tra xong, tử thi được cho

xuống tàu, chuyển ngay về miền đông. Những luật sư do gia đình ông ta
mướn đã thu xếp việc này."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.