MARTIN EDEN - Trang 46

chai cứng vì công việc nhà không bao giờ hết, thì lại sưng đỏ như miếng
thịt bò tái vì phải giặt giũ quá nhiều, và Maria, em gái gã kia, mùa hạ trước
nó đã làm việc trong xưởng đồ hộp, đôi bàn tay đẹp thon thả của nó đầy vết
xước sẹo vì những con dao thái cà chua. Lại nữa, mùa đông trước máy xén
trong xưởng giấy đã cắt đi mất của nó hai đốt ngón tay. Gã nhớ lại đôi lòng
bàn tay sần cứng của mẹ gã khi bà nằm trong quan tài. Và bố gã đã phải
làm việc cho đến hơi thở cuối cùng. Lúc ông chết, chai ở tay ông phải dày
đến nửa đốt. Nhưng bàn tay nàng thì mềm mại, bàn tay của mẹ nàng, bàn
tay của anh em nàng. Nghĩ thế, gã thấy ngạc nhiên, đó là bằng chứng rõ
ràng cho giai tầng cao quý của họ, khoảng cách giữa gã và nàng thật là
mênh mông.

Gã ngồi bệt xuống giường, cười cay đắng, và cởi giầy ra. Gã là một

thằng điên. Gã đã bị bộ mặt của một người đàn bà, bị đôi bàn tay trắng nuốt
mềm mại của một người đàn bà làm cho mê man. Và bỗng trước mặt gã,
trên bức tường vôi bẩn thỉu kia, lại hiện ra một ảo ảnh. Gã đang đứng trước
một căn nhà trọ tồi tàn, một đêm ở khu Đông 1 thành phố London, trước
mặt gã là Margey, một cô gái nhỏ mười lăm tuổi làm công trong xưởng
may. Sau khi đi dạo, gã dẫn cô về nhà. Cô sống trong cái nhà trọ tối tăm ấy,
một nơi không đáng cho lợn ở. Lúc từ biệt, gã giơ tay nắm lấy tay cô. Cô
rướn môi lên đợi gã hôn. Nhưng gã không hôn, không hiểu sao gã thấy sợ
cô ta. Cô nắm lấy tay gã, bóp chặt, cuồng nhiệt. Gã thấy những chai tay của
cô cọ ráp lòng bàn tay gã, gã cảm thương dào dạt. Gã nhìn cặp mắt mong
mỏi thèm khát, gã nhìn cái thân hình đàn bà đói ăn của cô đã chuyển mạnh
qua thời kỳ trẻ thơ, bước vào tuổi trưởng thành đầy sợ hãi và man dại, rồi
gã vòng tay ôm lấy người cô một cách rất bao dung, cúi xuống hôn lên đôi
môi cô. Tiếng reo vui khe khẽ của cô vang lên trong tai gã và gã cảm thấy
cô bíu chặt lấy gã như một con mèo. Tội nghiệp cho cô bé đói khổ ấy! Gã
cứ tiếp tục nhìn mãi vào ảo ảnh của những sự việc đã diễn ra từ lâu. Da thịt
gã rộn lên, như nó từng rộn lên đêm hôm ấy. Khi cô bíu chặt lấy gã, lòng gã
rộn thương. Thật là một cảnh buồn thảm, xám ngắt xám nhầy nhụa, mưa
phùn lai nhai nhớp nhúa trên hè đá. Và rồi một ánh hào quang rực sáng trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.