lúc nào, ánh sáng của nó biến thành thứ chất lỏng trắng bệch, chảy viền
theo các thân cây vặn vẹo, tím tái, càng thấp xuống phần gốc càng trở nên
tối thẫm.
Không cần Lữ Hòa mở lời, Vinh tự hiểu họ sẽ phải tiếp tục đi xuyên qua
những hàng cây trơ trụi. Nhưng còn phải đi bao lâu, đến chính xác nơi đâu,
để làm gì, thì không có dấu hiệu nào mách bảo để cậu có thể đoán được.
Tốt nhất là kiên nhẫn chờ đợi cô ta lên tiếng về trò chơi mệt mỏi…
Người nhạc công trẻ thở mạnh. Không khí lùa vào phổi nhiều hơn. Và
đám bụi trong làn không khí ấy bắt đầu sánh lại tựa thứ cháo đặc, làm lồng
ngực cậu trĩu nặng.
Họ len lỏi qua những góc cây khô khốc, mà dưới hiệu ứng của ánh trăng
đã biến thành những hình thù vặn vẹo, đông cứng như trong một khoảnh
khắc bị nguyền rủa.
Chốc chốc, cô gái mảnh khảnh dừng chân, phân vân nheo mắt định
hướng. Bàn tay cô ta chậm rãi vuốt theo lớp vỏ thô nhám dọc thân cây,
chạm vào vài mắt gỗ nhẵn lì đã từng là một cành nhánh đấy sức sống, nay
đã bị cưa cụt sát gốc. Đôi môi đỏ sẫm màu cherry lẩm bẩm nhắc lại với
chính mình các chỉ dẫn nào đó có lẽ đã thuộc nằm lòng. Chỉ có điều giờ
đây, khi so sánh với những hình ảnh thực tế trước mặt, cô ta chần chừ chút
thời gian để cân nhắc, phân tích và chấp nhận.
Càng đi càng mệt lẫn khó thở, trên vai lại thêm chiếc xẻng vác hộ cho cô
gái, nhưng các ngờ vực trong Vinh bắt đầu được tháo bỏ. Có lẽ cậu đã vội
vã khi cho rằng tiến trình cậu đang tham dự chỉ là một trò đùa. Không,
khuất sau vẻ mặt căng thẳng của người đi cùng, trong dáng vẻ bướng bỉnh
của cô ta khi dấn từng bước chân trên lớp cát sỏi trơn chuội của con dốc, có
gì đó vô cùng quyết tâm và thành thực, cho dù sự quyết tâm và thành thực
đó dễ bị nhầm lẫn với sự cố chấp và điên cuồng.