MÁU HIẾM - Trang 82

nhẵn như thông thường, mà có các đường gờ nổi, giống như một cánh cửa
bị che giấu. Đúng lúc cậu thử nhấc ra một cái hũ để nhìn kỹ hơn, tiếng
động nhỏ vọng đến. Ai đó đang đi dạo bên ngoài khu vực bếp. Hấp tấp
khép lại cửa tủ, cậu vội vã đi lên cầu thang. Mọi thứ bên trong căn phòng
áp mái vẫn nguyên vẹn như lúc cậu rời khỏi nó tối qua. Chịu đựng tình
trạng rã rời và mí mắt nặng trĩu, cậu nhai trệu trạo mấy thanh bánh khô,
chiêu một cốc nước lớn lấy thẳng từ vòi trong buồng tắm. Sau khi đánh
răng thật nhanh, cậu thả người xuống mặt nệm, tức khắc chìm vào giấc ngủ
sâu, không kịp cởi bỏ bộ trang phục biểu diễn nhem nhuốc bụi đất.

…. Vinh nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này đã qua buổi trưa. Khoảng ba giờ,

có lẽ. Ánh sáng rực rỡ. Quá rực rỡ so với một ngày mùa đông. Qua ô cửa
kính, khung cảnh bên ngoài tựa một bức tranh vừa hoàn tất. Những con quạ
to lớn ngất ngưởng trên mấy đỉnh cây trơ trụi. Trông chúng hệt như bầy sứ
giả bị biến hình, đang dừng nghỉ giữa chặng bay để trầm ngâm toan tính vài
việc gì đó…

Người quản gia phá vỡ sự im lặng:

- Cậu làm gì suốt tối hôm qua?

- Sau khi biểu diễn xong, tôi ra ngoài hít thở đôi chút! – Vinh tự hỏi

người trung niên này biết gì hoặc biết đến đâu những việc mà Lữ Hòa và
cậu đã thực hiện.

- Cậu đã đi đến đâu?

Vinh không đáp, đưa mắt nhìn về tủ âm tường. Mẩu giấy mỏng như tình

cờ lọt giữa hai cánh cửa vẫn ở đúng vị trí khi cậu đặt nó vào. Không có dấu
hiệu tủ bị cạy mở. Tuy nhiên, chiếc đèn ngủ trên mặt bàn đã được kê dịch
vào trong, lấy chỗ đặt hộp nhạc cụ quý giá. Vinh giật mình. Tối qua, khi ra
ngoài trong cuộc hẹn với chủ nhân bữa tiệc, cậu đã đặt chiếc violin và vĩ
kéo trên nắp chiếc grand piano trắng. Cậu không nghĩ sẽ đi suốt đêm. Vậy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.