gấp nếu không bị mất mấy ngày dọn nhà. Vì thế chúng tôi phải
gấp rút hoàn thành kế hoạch. Giờ mới dậy tôi không tránh khỏi
ngượng ngập vì lười biếng. Ăn qua loa ít bánh mì và sữa, chào hỏi
các đồng nghiệp. Khương Phượng đợi người đến là hỏi ngay việc
mất món đồ, nhưng tiếc là hỏi gì tôi cũng không biết.
Khương Phượng chửi thề "Cái quỷ quái gì đang diễn ra", rồi
không nói gì thêm nữa.
Đồng hồ và tất cũng chẳng đáng giá gì mất rồi thì thôi. Nhà
có ma! Trong lòng tôi vẫn thấy rờn rợn nghĩ đến chuyện đêm qua
và âm thanh từ ban công vọng lại. Lẽ nào vẫn liên quan đến giá sách.
Tôi định nói với Khương Phượng nhưng lại ngại bị anh ta chế giễu,
chẳng nói ra nữa, giữ trong lòng vậy. Khương Phượng mua một cái
đồng hồ mới, Vương Nhuệ đổi đôi tất khác, mọi chuyện như chưa
hề diễn ra. Hoắc Hà gợi ý, biết đâu ngày mai đồng hồ lại kêu lên
ở
đâu đó.
Khương Phượng chẳng lấy gì làm vui vẻ, nói "Mỗi lần lên dây cót
chỉ dùng được một lần".
Tôi cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa. Mỗi ngày chỉ biết
trấn an mình. Xem có ai bị mất đồ thêm nữa không, nhưng ba
ngày liên tiếp không có chuyện gì xảy ra cả, xem ra cái đêm hôm
mất đồ chỉ là một sự tình cờ, mà cũng có lẽ tại hai người họ nhớ
nhầm, lẫn lộn lung tung. Tôi do đó cũng an tâm hơn. Công việc cũng
thuận lợi đi đến thành công. Đối tác rất vui vẻ và hẹn sau nửa
tháng sẽ thanh quyết toán hết, mọi việc diễn ra thật tốt đẹp. Thế
mà qua được vài hôm lại bị mất đồ, lần này là chai nước hoa của
Trần Hồ Huy. Hoắc Hà mới làm quen được với một cô gái trên
mạng hôm nay là buổi đầu tiên hẹn hò nhưng anh ta có một nhược
điểm là cơ thể nặng mùi. Sợ khiến cô bé ấn tượng không tốt.