Trần Hồ Huy "Tôi có một lọ nước hoa vẫn chưa dùng"
Lấy đưa Hoắc Hà dùng mà đi cưa cẩm. Nhưng đến lúc tìm thì
không thấy. Trần Hồ Huy sững sờ
"Rõ ràng tôi để trong ngăn kéo, hôm dọn nhà vẫn thấy ở đây, giờ
biến đâu mất rồi". Hoắc Hà cũng tìm giúp mà không thấy nên
đành đi không vậy. Tối Hoắc Hà nhăn mặt trở về: buổi gặp mặt có
vẻ không như mong đợi. Đám chúng tôi không nhịn nổi lại bàn tán
về món đồ mất tích.
Khương Phượng giáo đạo "Mấy hôm trước chúng ta không biết
mất đồ mà rất có thể là do mất những thứ không hay sử dụng nên
mọi người không ai để ý, bây giờ mọi người cùng xem xét kĩ lại".
Lục lọi đồ đạc mới phát hiện còn mất thêm vài món đồ nữa,
Khương Phượng bị mất cái đĩa CD mà cậu thích nhất. Hoắc Hà
mất cái bưu thiếp quan trọng. Vương Nhuệ cũng thấy thiếu
thiếu món đồ gì đó.
Họ hỏi đến tôi "Tôi, tôi bị mất một bên hoa tai!"
Tất cả chúng tôi họp lại đều cảm thấy ở đây rất kỳ lạ, đến giờ
phút này vẫn chưa thấy mất tiền, cũng không mất đồ gì giá trị.
Nhưng tức một nỗi đó đều là những món đồ đã và đang dùng đến.
Chúng tôi ai cũng bị mất thứ gì đó. Đấy là cả sự vô lý. Những lúc
bình thường sơ hở phòng không có ai đã đành nhưng đợt này vì vẽ
Soho cả bọn ở nhà cả ngày có ai đó dám lấy đồ đi ngay trước mũi
chúng tôi.
Hoắc Hà nói "Hay gặp phải ai đó tâm lý biến thái cố tình dựng
chuyện?"