MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 21

nghĩ của tôi, làm tinh thần tôi không yên. Nhưng tôi cũng không sao
làm tan biến nỗi ám ảnh đó được, cái cảm giác miên man này thật sự
là đau khổ. Mà tôi đang sợ hãi cái gì? Trước lúc ngủ tôi mới nghĩ ra
điều gì đã bám đuổi làm tôi bất an trong suốt thời gian qua. Giá
sách! Có liên quan đến cái giá sách.

*

Hai ngày sau đó, đồ đạc của năm người họ vẫn cứ lần lượt mất

tích. Mà tôi thì vẫn cứ không mất gì. Tôi cũng đã mấy lần muốn
mở cái ngăn tủ của giá sách ra kiểm tra, không hiểu vì sao nhưng
đúng là tôi không có cái gan đó. Nhưng cái giá sách đó cuối cùng
cũng bị mở ra. Ngày hôm đó, điện thoại di động của Hoắc Hà bị
mất. Chiếc Nokia 3230 vừa mới mua được hai tháng, nếu mà mất
thì thật là làm người ta quá xót xa. Hoắc Hà liên tiếp bấm gọi vào
số điện thoại của anh ta; không tắt máy. Cả đám bọn tôi tìm loạn cả
phòng, căng hết cả tai lên nghe ngóng. Vương Nhuệ nghe thấy nhạc
chuông "Trư Bát Giới cõng vợ" từ trên ban công vọng xuống. Cả
nhóm chạy lên ban công nghe cho rõ ràng. Âm thanh đó đúng là từ
cái giá sách vọng ra. Hoắc Hà dập máy phi lên ban công, vẻ phẫn nộ
đạp mạnh vào cửa tủ. Nào có nghĩ rằng cái tủ cũ mèm này mà lại
chắc chắn đến vậy, nó không có hề hấn vết tích gì. Thế mà
suýt chút nữa đã làm cho chân của Hoắc Hà gãy rồi. Trần Hồ
Huy lên cậy cánh cửa ra, chiếc điện thoại vẫn còn sáng nhấp nháy
báo có cuộc gọi nhỡ. Dưới chiếc điện thoại nào là đồng hồ, tất,
nước hoa và tất cả. Đầy đủ những thứ mà mọi người mất trong
suốt thời gian vừa qua. Đúng là cái giá sách quỷ quái!

Tôi như quay cuồng giơ tay bám vội vào tường. Đồ đạc đã tìm

lại, mọi người từ đó cũng vui lên nhiều. Cũng chẳng ai để ý đến tôi
không hề vào tủ lấy đồ bị mất. Tôi nhẹ cả người. Vấn đề tiếp
theo là nghiên cứu làm sao mà đồ đạc của chúng tôi chui vào trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.