MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 22

cái tủ đó được. Lần này thì chính Khương Phượng lại phủ nhận ý
kiến lần trước của mình.

"Cũng thật lạ lùng, lẽ nào có con vật gì đó thích lấy những món

đồ vặt vãnh này đem đi giấu?”.

Vương Nhuệ "Có lẽ nào là chuột? Có lẽ trước đây ông già chủ nhà

thích huấn luyện chuột tha đồ?"

Trần Hồ Huy "Nhưng mà đồ đạc cũng để cả trong ngăn kéo

nữa cơ mà, chuột thì làm sao mà tha ra được?". Tranh luận cả ngày
mà chưa tìm ra cách giả thích nào hợp lý cả.

Hoắc Hà đột nhiên vỗ vào đầu một cái "Tôi nhớ ra một câu

chuyện nhưng không dám chắc là có liên quan đến chuyện của
chúng ta". Hoắc Hà bắt đầu kể về hai nhà thám hiểm Nam Cực bị
bão tuyết bao vây trong căn nhà tránh bão, mỗi ngày phải thay
phiên nhau đứng bên ngoài phát tín hiệu cấp cứu. Nhưng tuyết to
gió lớn, nên cũng chẳng có ai đến cứu họ cả. Mà người phụ trách
phát tín hiệu cấp cứu lại bị sốt, càng ngày càng suy nhược. Buổi
sáng ngày hôm đó, một trong những nhà thám hiểm tỉnh dậy phát
hiện ra người bạn đồng hành của mình đã qua đời. Anh ta chỉ còn
biết chôn bạn mình dưới tuyết. Rạng sáng ngày hôm sau, nhà thám
hiểm mở mắt thấy bạn mình ngồi trên ghế, trong tư thế phát
điện báo cứu viện. Nhà thám hiểm rất kinh ngạc. Nhưng vui mừng vì
bạn mình chưa chết. Thế nhưng khi lại gần mới thấy đó chỉ là cái
xác lạnh toát. Nhà thám hiểm thấy kinh hoàng nhưng không hiểu vì
sao anh ta lại mang cái xác đi chôn. Đến ngày thứ ba, cái xác đó lại
hiện ra vẫn với dáng vẻ cũ. Những ngày sau ngày nào cũng vậy, mỗi
khi thức dậy nhà thám hiểm đều thấy xác của bạn mình từ dưới
tuyết lạnh hiện về, ngồi trên ghế. Cũng không lâu sau nhà thám
hiểm đó như phát điên đã dùng súng tự bắn vào đầu mình. Vương
Nhuệ nghe xong câu chuyện còn nhếch mép cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.