"Trên này còn hoa văn chạm khắc này!"
Vương Nhuệ tìm đôi găng tay nhảy ngay vào bới móc. Chúng tôi
cũng nhận thấy không chỉ có miếng kim loại mà còn túi nilong, hồ
dán, giày, rồi cả đủ loại mảnh vụn. Cả dây điện cũng bị cắt vụn ra.
Đây là trò gì nữa đây. Chúng tôi loạn hết cả lên rồi. Bên ngoài có
tiếng mở cửa. Là Hoắc Hà đi nhận đồ về. Vào đến cửa vứt ngay
túi đồ trên ghế phi luôn lên ban công. Nhìn thấy đống sắt vụn,
ngắm nghía một lúc anh ta mới hỏi "Trò gì nữa đây?"
Vương Nhuệ trả lời "Thì mọi người cũng đang đoán đây". Anh ta
xem xét tình hình của đống đồ không rõ nguồn gốc thì nhặt được
một lá bùa. Trên lá bùa có cái chuông nhỏ và khắc bốn chữ
"Thượng lộ bình an". Lá bùa như thế này ở đâu có nhiều nhất?.
Hoắc Hà "Tôi biết đấy".
Mọi người dõi theo anh ta chỉ thấy mặt anh ta như tờ giấy trắng
toát.
"Tôi hôm nay trên đường về gặp một đôi trai gái cãi nhau với bảo
vệ".
Giọng Hoắc Hà chìm xuống "Chiếc Audi của họ đậu ở bãi xe
bốc hơi rồi".
Năm chúng tôi như bị đóng bê tông. Có điều ngẫu nhiên vậy sao,
nhưng ngớ ngẩn quá… Lần này là ô tô thật đấy chứ không phải đậu
phụ đâu.
Sao nó có thể làm điều đó được? Bằng cách nào?
"Không đúng, cái ngăn tủ đó quá nhỏ, nếu cắt vụn chiếc Audi
ấy ra có đến mười cái tủ này cũng không nhét hết ý chứ. "