MÁY ẢNH MA ÁM - Trang 45

trong đó.

Trần Hồ Huy chợt nhớ ra bộ phim “Long Quần Phong” cũng có

cảnh con quái vật ăn bất cứ cái gì nó thấy, trong dạ dày nó là bộ sưu
tập đủ các loài thú hoang dã.

Âm thanh phát ra từ giá sách đã nhỏ dần, ngược lại mùi hôi thối

bốc lên mỗi lúc một nặng. Vị tanh tanh của máu sực lên. Chúng tôi
đều hoảng sợ, tim như ngừng đập. Trong đó có cái gì?

Không ai dám mở ra xem chuyện gì đang diễn ra. Cuối cùng

Vương Nhuệ nói: "Có trốn cũng không được". Phải mở ra xem thôi.
Cánh cửa được mở ra. Trong đó là xác một người đàn ông. Tứ chi đã
bị cắt rời, lục phủ ngũ tạng lòi ra đẫm máu.

Tự nhiên tôi nghĩ đến chính mình đã từng bẻ gẫy tay chân của

một con búp bê. Lúc đó tôi chỉ nghĩ làm như vậy để xem con búp bê
không có tay chân hình thù sẽ ra sao.

Quả thật một con người sau khi bị chặt ra làm nhiều mảnh cũng

chẳng to lớn là mấy, trên ban công giờ đây chỉ có những cơn gió và
chúng tôi đối diện với cái xác.

Chúng tôi phải làm thế nào?

Hoắc Hà rút điện thoại bắt đầu ấn số. Vương Nhuệ giật lấy

điện thoại và la lớn "Cậu định làm gì?"

Hoắc Hà "Gọi 110". Anh ta giằng lại điện thoại vẫn muốn gọi.

"Mày điên rồi!” Vương Nhuệ tát Hoắc Hà một cái đau điếng.

"Trên cái giá sách này chỉ có dấu vân tay của chúng ta, cả tối

chúng ta ra vào dọn nhà hàng xóm đều nhìn thấy. Họ sẽ làm chứng
chúng ta sẽ không thoát tội đâu”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.