"Không đi được thì trèo tường, đằng nào thì cậu không sợ ma cơ
mà". Nói xong thì đến tôi cũng hối hận. Tự nhiên lại mua dây buộc
mình, gánh phiền phức vào thân rồi.
"Trèo thì trèo, ai sợ ai! "
Anh ta trèo thật, không cần đợi tôi tỏ thái độ. Đu một cái qua
tường.
Tôi đúng là chỉ được cái ẩu đoảng chưa nghĩ xong đã nói xong còn
biết trách ai bây giờ. Không còn cách nào khác nữa, cố mà leo thôi.
Dưới chân tường bên này, tôi dùng hết lực để nhảy lên trên tường.
Chuẩn bị nhảy xuống đất thì Vân Thọ hét toáng lên, làm tôi giật
mình quá sợ hãi ngã lăn trên đất đau điếng. Nhìn thấy anh bạn
mình đang chết đứng như thanh củi, mặt nhăn nhó mắt nhắm tịt,
hình như chân anh ta giẫm phải cái gì đó.
Tôi đánh liều lấy đèn pin soi xuống đất. Dưới đất là xác một
con mèo, vừa rồi Vân Thọ không cẩn thận đã giẫm nó lòi ruột. Nhìn
quá rõ cái đống bầy nhầy ấy làm tôi thấy quá ghê tởm.
"Chít! chít!", không phải là một con mà là một đàn. Không phải
chuột nhắt mà là chuột chù. Chúng như có thể phát sáng, thứ ánh
sáng ma quái. Một con tiến về phía tôi rồi cả đàn cùng dịch
chuyển đến gần chúng tôi. Mắt chúng xanh lét nhìn thẳng vào
Vân Thọ. Anh ta như ngừng thở.
"Meo!" Tiếng mèo hoang đã dọa đám chuột liều lĩnh ấy chạy
bốn phương tám hướng. Chúng tôi đã quá sợ hãi nên cũng chỉ lí nhí
nói được câu "Cám ơn trời phật". Con mèo nào mà đến thật đúng lúc
vậy, nhưng cả hai chúng tôi đều không thấy bóng dáng của một con
mèo nào cả!