MIẾNG NGON HÀ NỘI - Trang 104

Chẳng thế mà thịt chó đã thành ra món ăn được ca tụng trên cửa miệng mọi
người, và hơn thế, lại còn đi sâu cả vào trong văn chương bình dân nữa.

Đàn ông biết đánh tổ tôm,

Biết ăn thịt chó, xem nôm Thúy Kiều.

Thịt chó, thịt cầy, thịt “sư tử đất”, bao nhiêu danh từ được đặt ra, nhưng

“làng đánh đụng” vẫn cho thế là chưa đủ, nên luôn luôn những danh từ mới
vẫn được người ta “sáng chế”, không ngoài mục đích đề cao món ăn “số
dách” kia: thịt chó còn có tên là mộc tồn - ra cái ý rằng mộc tồn là cây còn,
cây còn là con cầy; nhưng linh động và ý nghĩa chính là cái danh từ “hương
nhục” - thịt thơm.

Này, có dịp nào gặp người biết thưởng thức thịt cầy, anh thử nói về thịt

chó mà xem. Một trăm lần như một, anh sẽ thấy người ấy bắt đầu như thế
này: “Không có thứ thịt gì lại có thể thơm như nó...”

Nhưng dù thơm, dù ngon, dù ngọt, dù bùi, bao nhiêu “đức tính” đó nào

đã thấm vào đâu với cái đức tính bao quát của thịt chó trong công cuộc
thống nhất dân tâm, san bằng sự phân biệt giữa các giai cấp trong xã hội?

Thực vậy, tôi đố ai lại tìm ra được một miếng ngon nào khả dĩ liên kết

được dân ý đến như vậy, một miếng ngon mà từ vua chí quan, từ quan chí
dân, từ ông tư bản đến người làm công, thảy đều ưa thích, thảy đều dùng
được, thảy đều thèm muốn, thảy đều công nhận... “ba chê”.

Ôi, cứ nghe người ta nói thì đổ thóc giống ra mà ăn! Ăn thịt chó là thiếu

văn minh, ăn thịt chó là bẩn thỉu, ăn thịt chó là bất nhân bạc ác... và còn gì
nữa, và còn gì gì nữa!

Người ta viện lý con chó là bạn của loài người, ăn thịt chó là mọi rợ, thế

thì tại sao con ngựa, “một chinh phục cao cả nhất của loài người” mà người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.