bán hàng đứng thái bánh, thái thịt luôn tay, thỉnh thoảng lại mở nắp một cái
thùng sắt ra để lấy nước dùng chan vào bát. Một làn khói tỏa ra khắp gian
hàng, bao phủ những người ngồi ăn ở chung quanh trong một làn sương
mỏng, mơ hồ như một bức tranh Tàu vẽ những ông tiên ngồi đánh cờ ở
trong rừng mùa thu.
Trông mà thèm quá! Nhất là về mùa rét, có gió bấc thổi hiu hiu, mà thấy
người ta ăn phở như thế, thì chính mình đứng ở ngoài cũng thấy ấm áp ngon
lành. Có ai lại đừng vào ăn cho được...
Ấy vậy mà người sành ăn phở, người ăn phở kỹ càng không thể dễ tính,
nhất tề bước vào một cửa hiệu phở thứ nhất nào để mà ăn liều ăn lĩnh.
Bởi vì những người sành ăn đó, thường không tin gì cho lắm ở những
hàng phở mở cửa hàng. Người ta bảo rằng phần nhiều những hàng phở mở
hiệu như thế, nước dùng không được ngọt, hoặc có ngọt là cái ngọt của mì
chính, chứ không phải là cái ngọt của xương bò, ấy là chưa nói rằng lại còn
cửa hiệu phở quá vụng về muốn có nước dùng ngọt lại cho đường vào nữa.
Ăn phải một bát phở như thế, không những tiếc tiền, mà lại còn thấy phí
phạm cả cái công ăn, đến sinh ra lợm giọng, bực mình là khác.
Vì thế, người ăn phở muốn cho thật đúng cung cách, phải thăm dò, phải
điều tra, phải thí nghiệm kỹ càng rồi mới ăn mà một khi đã chịu giọng rồi,
ta có thể tin chắc rằng người đó sẽ là một người khách trung thành, cũng
như một người đàn ông nghệ sĩ trung thành với hơi hướng của một người
yêu, cũng như một người chồng mê vợ vì người vợ đã có tài làm một hai
món khéo, ăn vào hợp giọng.
° ° °
Chính vì lẽ đó, chúng ta đã từng thấy có những người vất vả vì ăn phở.
Trước kia, còn thái bình, ta đã từng thấy có buổi sáng, hàng trăm người
chen chúc khổ sở vào cái ngõ con bề ngang không quá một thước ở phố