Ăn từ từ, nhấm nháp thôi, đừng vội, và ông sẽ thấy bột bánh mướt đáo
để, mà nhân bánh thì tinh vi, tương tự phong vị nhân bánh bẻ. Thứ bánh này
không có ruốc tôm bày ở trên, ăn không chóng ngấy, nhưng nếu ông thích
đậm miệng hơn một chút thì vẫn có thể điểm vào đó một hai chiếc chả lợn
của một cửa hàng gần đấy, đã nục lại không pha bột, rán cứ vàng ửng lên
như da đồng.
Không hiểu đối với các khách khác ra sao, cứ riêng tôi thấy thì thứ bánh
nguội này dễ ăn hơn bánh khác.
Những khi đi thưởng thức bánh này, tôi thường nhớ lại một quãng thời
gian đã qua rồi, khoảng ba mươi nhăm, ba mươi sáu năm nay. Cứ vào
khoảng hai ba giờ chiều, có một bà cụ đội một thúng bánh cuốn nhân thịt
đến bán cho những nhà ăn quen ở phố tôi - một phố xưa cũ có bán những
pho kinh đóng bằng bìa cậy và những truyện Kiều Cung oán chữ nôm in
mộc bản, bày bán trên những giàn sách bằng tre. Bà cụ ấy già lắm, lưng lại
còng, đội thúng bánh đi bán, trông lại càng còng quá.
Vì thế người ta gọi cụ là “cụ Còng” và bánh cuốn của cụ - độc nhất
trong hồi đó - là bánh cuốn cụ Còng - chớ chẳng gọi là bánh cuốn nhân thịt,
nhân tôm gì hết!
Bây giờ, mỗi khi ngồi thưởng thức thứ bánh cuốn Ninh Thịnh, nhai nhè
nhẹ rồi ngồi mà suy nghĩ, tôi lại tưởng thấy lại ở đầu lưỡi cái dư vị bánh
cuốn cụ Còng - ăn cứ êm lừ: nhân làm thanh cảnh, mà lại chấm với nước
mắm ô long hảo hạng, chết thật! Ngon đến thế là cùng...
Tức một nỗi là cái ngon đó nó thoang thoảng như da thịt của một người
đàn bà đẹp vừa gội đầu bằng nước nấu lá mùi; người ta mang mang tự hỏi
không biết mùi thơm đó từ đâu ra, từ hương nước tắm hay từ da thịt?
Hương đó thoảng qua, rồi mất đi, rồi hiện lại, không ai còn biết lấy gì
làm chuẩn đích để níu cái hương đó lại và phân tách xem sao. Cũng thế,