kiểu nhà quê hầm cá; rươi lấy ra, giòn tan mà không khô, giữ được hàng
tháng, muốn gửi biếu xén ai ở thật xa cũng được.
Cái thứ rươi rang này, cho vào hộp đậy thật kín, gặp hôm nào gió hiu
hiu, trời buồn buồn, lấy ra mà gói kiểu chả Sài Gòn, ăn với rau xà lách,
thơm, mùi, tía tô, kinh giới, xương sông, chấm nước mắm giấm ớt, cũng
hay đáo để.
Nhưng mà thú hơn một bực là mắm rươi. Cứ đến mùa rươi, thường các
bà nội trợ đảm đang vẫn đích thân làm một hai bình, đem ủ cho thật ngấu
rồi cất đi thỉnh thoảng đem ra ăn với ruốc bông, rau cần, cải cúc, vỏ quít,
thơm, mùi, lạc rang giã nhỏ, hành hoa, gừng và rau xà lách.
Ăn như thế mà lại gia thêm thịt luộc ba chỉ, không thể nói là ngon được;
phải nói là ăn “cứ tỉnh cả người ra”. Ăn như thế, không mất cái vị rươi ngòn
ngọt lại phảng phất tanh tanh; mà có khi đang ăn sực nghĩ rằng mình đang
được dùng một của trái mùa, ta sướng rợn lên như được đặc hưởng ân tình
với một người đẹp ở một nơi u tịch, không ai hay biết.
° ° °
Đã có bao nhiêu bận, ngồi nhấm nháp miếng chả rươi thật kỹ, nghĩ đến
cái ngon đậm đà của miếng quà đất nước, tôi đã nhớ ra rằng có bao nhiêu
người con đất Việt như tôi, chẳng may lại không được ăn rươi - kẻ ăn rươi,
người chịu bão - hay không biết ăn rươi! Tôi thấy tiếc cho họ, mà lại ngậm
ngùi một chút.
° ° °
Không phải chỉ có y học phương Đông mới nhận thấy rằng rươi có tính
chất ôn, ăn vào thêm sức khỏe; ngay khoa học mới, phân tách con rươi,
cũng thấy rằng rươi bổ lắm - mà cái phần bổ của nó nếu có kém thì chỉ kém
lòng đỏ trứng, ngoài ra hơn hết các món ăn bổ khác.