MIẾNG NGON HÀ NỘI - Trang 67

tha hương thấy đồng bào tuy là cách mặt mà vẫn thương mình, vừa cảm
động, vừa thương thân, sao cho khỏi vừa mừng, vừa tủi?

Tôi còn nhớ những người ở tản mác dưới những phương trời xa lạ cả Âu

lẫn A, hồi trước chiến tranh vẫn gửi những lá thư về nhà nói với mẹ, với chị
“cho xin một lọ mắm rươi”, và tôi thích nghĩ lan man về những nỗi lòng của
họ khi hạ bút viết nên câu đó.

Ờ mà, ở Tàu, ở Nhựt, ở Pháp, ở Anh, nào thiếu gì đâu những quà ngon

của lạ, mà sao người khách tha hương vẫn cứ đăm đắm nhớ đến “cái món
ấy” của quê nhà?

Thì ra dù quan sơn cách trở, giữa người dân lưu lạc và đất nước bao giờ

cũng có những dây hữu ái nối hai thâm tình lại với nhau.

Và khi nghĩ rằng mối dây liên lạc đó không phải là vàng mà cũng chẳng

phải là bạc, không là chủ nghĩa này, lý thuyết nọ mà cũng không là giải
pháp ấy, phái đảng kia, nhưng chỉ là một con rươi, một chút rươi làm thành
mắm, tôi thấy muôn hoa ở trong lòng hé cánh như những bàn tay búp bê
vẫy gọi nhau và tôi muốn cúi đầu xuống cảm ơn - cảm ơn bất cứ ai - đã cho
người mình có con rươi, biết ăn rươi, và làm được những món rươi ăn thích
thú và thơm ngon đến thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.