MIẾNG NGON HÀ NỘI
MIẾNG NGON HÀ NỘI
Vũ Bằng
Vũ Bằng
www.dtv-ebook.com
www.dtv-ebook.com
Chương 10: Ngô Rang, Khoai Lùi
Chương 10: Ngô Rang, Khoai Lùi
Đừng ai bảo ngô là món quà của người nghèo mà phải tội với Trời.
Đ
Đã là món ngon thì có ai cấm ai đâu? Ngày xưa, một hai xu, bây giờ một
vài đồng bạc mua dăm bảy bắp ngô hoặc luộc, hoặc nướng mà ăn thấy ngon
lành thì chẳng là đủ quá rồi sao? Hà tằng gì lại cứ phải đắt tiền mới được?
Bây giờ, cứ mỗi khi rét về, ngồi ở trong nhà êm ấm mà nghe lất phất
mưa gió ở bên ngoài, tôi thỉnh thoảng hay nhớ lại ngày xưa, còn bé, tối đến
cứ ra ở dưới gốc đèn dầu Hàng Trống, mua ngô nướng về ăn. Tiền, chẳng
có bao nhiêu: nửa xu hay một xu là cùng.
Mua được đến ba bốn cái ngô nướng về ăn - cầm ấm cả bàn tay, mà ăn
thì ngọt mà thơm phưng phức. Ở ngoài kia, phố vắng, thỉnh thoảng có một
cái xe sắt lạch cạch đi mỏi mệt trên đường lầy lội những bùn. Gió cứ lạnh tê
đi. Mình học xong rồi trèo lên giường trùm chăn kín cả đầu, giở ngô nướng
ra mà lấy từng hột để ăn cho một mình mình, và chỉ một mình mình biết, kể
thì hơi “tồi” đấy, nhưng mà sướng.
Mà có thế mới thật cảm giác được hết cái thú ăn ngô nướng và mùa
đông! Ngay từ lúc đương nướng ngô, mình đứng nhìn cũng thấy đã ấm áp
cõi lòng rồi: một cái hỏa lò làm bằng hộp bánh bích qui đã rỉ, một chút than
tàu vừa hồng và một cái quạt nan. Chỉ có thế thôi. Người bán hàng cho ta
chọn lấy bắp ngô, tùy thích. Ngã giá. Ngô được đặt lên trên lò.