Ăn ngô là phải ăn thong thả, từng hạt một, nhấm nháp cẩn thận để nghe
cái thú sữa ngô thấm đượm vào môi, vào lưỡi mình. Đặt môi lên bắp, ta có
cái cảm giác ấm áp mà lại dịu dàng như môi đặt lên môi cùng hòa một nhịp
thở chung tình vậy.
Nhưng ngô rang thì không thế; ngô rang là một người đẹp ác liệt trong
khi ngô luộc là một cô gái nhu mì; ngô nướng có duyên thầm lẩn bên trong
thì duyên của ngô rang bong cả ra ngoài.
Có những ngày mùa đông hiu hắt, mây nặng những biệt ly, mưa gió gieo
tiếc nhớ, đem lại cho lòng những nỗi buồn u ẩn, gần như vô cớ, lên lầu rồi
lại xuống lầu. Anh hãy thử tưởng tượng giữa hoàn cảnh mang mang buồn
như thế mà tự nhiên vợ ở đâu lại mang đến cho mình một mẻ ngô vừa rang
xong, thơm ngào thơm ngạt cả nhà lên, có phải tự nhiên lòng anh đương
lạnh bỗng ấm hẳn lên không? Thật là món quà kỳ lạ!
Tiền chẳng đáng bao lăm mà có khi làm cho ta hé thấy cả một chân trời
an ủi! Mẻ ngô để ở bên cạnh ta mời chào mới thắm thiết làm sao! Hột nào
cũng nở bung ra, trắng mươn mướt như những cánh hoa mai hàm tiếu, phô
phang kín hở nhụy vàng...
Vốc một nắm nhỏ vào tay, anh sẽ thấy khí ấm truyền vào trong người
anh như thương yêu của một người tình mới, dâng hoa lòng buổi ban đầu.
Ta muốn trùm chăn yên lặng để tận hưởng phút giao cảm đó cho thật mê
mệt, thật say sưa, mà không phải động đậy một tí gì.
Duy có bàn tay thỉnh thoảng lại bỏ ra ngoài để nắm một nắm khác, nhai
chầm chậm, nhai từ từ, cho cái bùi cái ngậy thấm thía vào lòng ta như thể tơ
hồng quấn quít.
Ờ mà thật thế đến cái bùi của ngô rang ăn mùa rét thì thật là quái ác. Cái
bánh “bít cốt” tẩm “bơ” ăn cũng bùi thật, nhưng thấm vào đâu với ngô rang,
ăn bùi đã đành rồi, mà ăn xong lại càng thấy bùi hơn. Ăn thử mấy hạt,