MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 103

Được khen như thế Fatos phổng cả mũi, nó vênh vênh mặt trông rất tức

cười. Có lẽ nó còn muốn mọi người phải thích nó, khen nó nhiều hơn
chăng? Vì thế nó chỉ muốn khách khứa nhanh chóng biết rằng nó hiểu biết
nhiều lắm. Và thế là…

Tự nhiên nó lớn tiếng gọi ba tôi:
— Ề, này ba, bảo đây!
Chắc Fatos nghĩ khi nó nói câu đó mọi người sẽ cười ghê lắm. Đúng là

khách cười, nhưng đó là những cái cười gượng gạo, rất không tự nhiên, thật
ra chỉ là những cái cười mỉm. Thấy mọi người im lặng không cười như mọi
lần khác, Fatos nhắc lại những câu nói ba tôi thường nói và nhìn từng người
một cách vênh váo, ra cái điều: “Bác thấy chưa, cháu biết nhiều không?”.
Ba tôi muốn cứu vãn tình thế nên cố gắng bình tĩnh nói giọng ngọt ngào với
cô con gái yêu quý:

— Con bảo sao, con gái ba?
Fatos vẫn bướng bỉnh kêu:
— Ê, ba, này…
Ba tôi vẫn gắng giữ không cáu, nhưng cao giọng:
— Nói đi, con muốn gì, hả?
Mẹ tôi mỉm cười gượng gạo, có vẻ giải hòa. Fatos thì lại muốn khách

khứa phải cười như lần ba tôi kể chuyện ấy. Thế là nó đã nói ra cái câu tục
tĩu mà ba tôi đã giảng giải cho tay kỹ sư người Mỹ.

Tôi nhận thấy, cuối cùng Fatos đã thành công. Mọi người hình như

không còn giữ được lịch sự với chủ nhà nữa, họ cười phá lên. Còn ba tôi thì
tối sầm mặt lại. Thấy mọi người cười to, tưởng sẽ được khen nhiều, Fatos
nhắc lại câu nói đó vài lần nữa. Mẹ tôi thấy trò đùa có vẻ đi xa, chưa chắc
nó đã chịu yên, liền mắng Fatos rất gay gắt:

— Có câm ngay đi không, tao thì cắt lưỡi mày bây giờ…
Đã chẳng được câu khen, lại bị mắng tàn nhẫn, Fatos òa lên khóc. Nó

khóc tức tưởi với những tiếng nấc oan ức nghe rất tội nghiệp. Chẳng ai dỗ
được cho nó nín. Mẹ tôi đành phải bế nó lên rửa mặt và cho nó đi ngủ. Trên
giường ngủ nó còn nức nở mãi không thôi…

Một bà ý chừng muốn ba mẹ tôi đỡ ngượng bèn an ủi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.