vào thành ghế ngủ thẳng một mạch. Ông tôi thường gọi giấc ngủ gật là một
“chút nghỉ ngơi”.
Ngay cả lúc ngủ say, đôi khi ông tôi vẫn như thức và bảo ba tôi:
— Anh cứ nói tiếp đi, ba nghe…
Thật là không thể nào chịu đựng được, nhưng ba tôi vẫn kiên nhẫn chiều
theo, vì ba rất kính trọng ông nội. Bạn không biết chứ ba tôi đã có lúc từng
là sĩ quan trong đơn vị của ông nội tôi đấy. Chẳng có gì là lạ, khi đã về hưu
khá lâu rồi, ông vẫn được mọi người kính nể như lúc còn là đại tá đương
nhiệm.
Chủ nhật vừa rồi, ăn trưa xong mỗi người trong một chiếc ghế bành đối
diện nhau, ba tôi và ông nội vừa uống cà-phê vừa bàn luận đủ chuyện. Bắt
đầu, ông nội tôi đặt câu hỏi:
— Có gì mới không? Anh thấy tình hình đất nước ra sao?
Ba tôi định trả lời thì ông nội tôi đã ngáy khò khò. Sau một cái gật đầu
mạnh xuống ngực, ông choàng tỉnh dậy và hỏi ba tôi tiếp:
— Thế cũng được! Vậy trong tình hình đó thì người Đức sẽ phản ứng ra
sao?
Từ nãy, trong câu chuyện có nói gì đến người Đức đâu nhỉ? Nhưng ba
tôi lại nói tiếp rất lịch sự như câu chuyện từ nãy vẫn nói về người Đức vậy:
— Vâng, vâng, người Đức đã phát triển rất nhanh ba ạ. Bởi vì họ…
Nhưng ba tôi chưa kịp nói hết câu thì nội tôi đã ngủ rồi. Ba tôi im lặng
và xem báo tiếp. Tự nhiên ông nội tôi giật mình tỉnh giấc:
— Anh nói sao? Người Mỹ sẽ làm gì trong tình huống đó?
Tôi giấu mình sau tờ báo, cố nín cười. Còn ba tôi thì lại nói chuyện rất
nghiêm chỉnh:
— Người Mỹ ấy ạ? Ba xem, quân đội Mỹ rất…
Hai người cứ như thế mà tiếp tục câu chuyện. Ông tôi có lúc nhắc đến
tên một nhà lãnh đạo quốc gia nào đó mà bạn chẳng biết ở xứ nào nữa…
— Thế còn giáo hoàng thì sao? Cần phải lưu tâm đến ý kiến của cả giáo
hoàng nữa đấy.
— Giáo hoàng ấy ạ… Ba phải biết là mọi người đều cho rằng giáo
hoàng…