MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 133

— Con hát bài gì bây giờ hả ba? - Nó hỏi.
— Bài gì cũng được, hay bài “Tôi để hòn đá lên xe” đi.
Cậu tôi giúp cô con gái bằng cách gõ một cái vung như người ta đánh

nhịp trống. Còn mợ tôi thì vỗ tay bắt nhịp. Giọng cô em họ tôi đang lên cao
quá không hát được. Mợ tôi hỗ trợ bằng cách hát theo nói đúng hơn là cô bé
hát theo mẹ. Phải cố gắng lắm mới nghe thấy giọng con bé, vì mợ tôi hát và
cậu tôi gõ vung to quá:

… “Đến xứ Pera.
Lắm gái làng chơi
Chỉ cần nháy mất
Dăm bảy cô theo”…
Khi hát xong, cô em họ tôi được mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt.

Nhưng hình như vẫn chưa vừa ý, mợ tôi tâm sự với vợ ông kỹ sư:

— Tội nghiệp con bé mới bị cảm lạnh hôm nay cháu nó mất giọng đấy.
— Không sao bác ạ, cháu nó có giọng hát tốt lắm!
Đến lượt chú tôi ra lệnh cho cậu con trai:
— Nào, con hãy ngâm một bài thơ thật hay để cho các bác nghe.
Cậu bé sợ quá, trốn tít vào tận góc tường.
— Nào, con trai của ba, nào!
Mọi người nài nỉ, thuyết phục mãi nhưng chú bé vẫn không nhúc nhích,

chú tôi điên tiết quát ầm lên.

— Đọc đi, đồ mất dạy!
Chú em họ tôi òa khóc. Nước mắt chảy đài, nó vừa nức nở vừa bắt đầu

ngâm thơ. Đúng hơn, chú thím và cậu em tôi, cả ba cùng ngâm thơ. Khi em
tôi quên một câu thơ thì chú tôi nhảy xổ vào rồi đến thím tôi. Em tôi đọc:

— Chú mèo… chú mèo của em…
Chú tôi:
— Nào, sau đó thì sao, hả?
Thím tôi:
— Hôm nay, con làm sao thế? Thằng bé này lú lẫn rồi hay sao ấy. Con

đọc tiếp đi.

Em tôi đọc:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.