MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 149

ba tôi nhảy dựng lên như bị ong đốt.

— Ông ấy đến rồi!
Và ba tôi tất cả chạy ra mở cửa, chiếc xe hơi màu đỏ chói cả mắt. Phía

cửa ra vào tôi nghe giọng ba tôi đón chào rất lịch sự:

— Kính chào ông… chúng tôi đợi ông đã lâu, sốt ruột quá ạ… Xin mời

ông quá bộ vào nhà, mời ông!

Tôi cùng Fatos ra cửa chào khách. Ba tôi đang bận treo áo choàng của

ông chủ lên mắc. Ông ta không phải là một người khổng lồ hay một quái
vật như tôi đã tưởng. Đó là một ông dáng người nhỏ nhắn, tính tình vui
vẻ… về sau tôi mới hiểu vì sao ba tôi chửi rủa ông ta mà vẫn đón tiếp ông
ta rất nồng hậu.

Fatos hôn tay ông chủ, còn tôi thì trân trọng bắt tay ông. Ba tôi nhìn thấy

và không bỏ qua hành vi khiếm nhã của tôi:

— Hôn tay ông chủ đi con!
Thế là tôi bị bắt buộc làm một việc mà tôi không muốn một chút nào?
Hai người kéo nhau vào đi-văng nói chuyện. Một lát sau mẹ tôi xuất hiện

với giọng nói ngọt ngào và nụ cười xã giao nở trên môi:

— Xin mời ông chủ dùng cơm với gia đình chúng tôi ạ!
Ông khách trả lời có vẻ hơi đùa cợt:
— Ồ, xin quý bà chớ bận tâm! Tôi không định làm phiền gia đình

chuyện ăn uống…

Bạn thử nghĩ mà xem, nếu thật vậy thì tai hại biết bao? Mẹ tôi đã lo lắng,

chạy vạy mấy ngày liền, mất ăn mất ngủ để lo bữa tiệc đãi ông chủ, thế mà
ông ấy lại không dùng thì có chết không? Nhưng chuyện đời đâu có dễ thế
nhỉ! Ba tôi gần như xốc nách kéo ông ta đến bàn ăn.

Không khí khẩn trương, tất bật, ảnh hưởng cả đến tôi. Ba tôi ra lệnh:
— Rót rượu vào cốc đi con.
Đầu óc rối tinh, rối mù, không tập trung được nên tôi rót mãi đến nỗi

rượu tràn cả ra ngoài. Ba tôi sa sầm nét mặt:

— Cái thằng hậu đậu, chẳng làm việc gì nên thân! Rót có mấy cốc rượu

cũng không xong…

Vơ vội khăn lau, ba tôi bắt đầu lau lia lịa, khốn khổ! Vì quá vội vàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.