MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 165

Trong lớp chả biết có đứa nào cười lên hô hố. Huseyin bối rối ngồi

xuống, nó lấy hai tay ôm đầu buồn bã. Từ “nhà” mà thầy hỏi nằm ở trong
câu “khi cô bé nhìn thấy ngôi nhà với các cửa sổ vàng…”

— Đemir, em nói xem “nhà” ở trong câu này “nhà” ở cách nào?
— Thưa thầy thuộc cách ạ.
Thầy quay lại phía Huseyin hỏi:
— “Nhà” ở cách nào, Huseyin?
Có lẽ vẫn bị cảnh nhà ám ảnh nên nó trả lời:
— Có thể sẽ tốt ạ.
Cả lớp cười rộ lên. Vô tình thầy giáo tôi lại đổ dầu vào lửa:
— Em nói xem “nhà” ở đây có thể có mấy cách, nào?
— Thưa đôi khi tốt, nhưng lúc khác xấu ạ.
Tôi biết nhà Huseyin chẳng có lúc nào có thể cho là tốt cả. Mãi về sau,

thầy giáo mới hiểu Huseyin muốn nói về việc gì. Thầy vội vàng nói qua
chuyện khác. Rồi cuối cùng ông kết luận:

— Tóm lại ngôi nhà là tốt nhất, đáng yêu nhất vẫn là ngôi nhà của chúng

ta, nơi chúng ta sống. Biết giá trị của nó là điều cần thiết đối với mỗi người.

Khi tan học, trên đường về nhà, tôi cố an ủi, khuyến khích Huseyin. Tình

trạng của nó thật đáng thương!

Thời tiết Ankara hồi này ra sao hả bạn. Ở chỗ chúng tôi thời tiết đã trở

nên rất lạnh. Hôm qua đã có một ít tuyết rơi, nhưng những bông tuyết tan
khá nhanh nên trời càng giá rét hơn. Tình trạng nhà của chúng tôi hiện nay
còn khá tốt. Lò sưởi ở phòng khách và phòng tôi không được nóng lắm nên
cũng hơi lạnh. Tuy thế vẫn còn hơn… Nhà bạn thế nào?

Mong thư của bạn
Bạn không quên
Acmét

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.