MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 167

lỗi nhỏ nhặt nào của nó, ba tôi cũng quát mắng la rầy ầm ĩ cả nhà. Mentin
muốn tránh mang tội nên phải nói dối. Tất nhiên nhiều khi nó bị ba tôi phát
hiện và lại bị rầy la, giảng giải.

Cách đây ba hôm, vào buổi tối, Mentin hỏi tôi:
— Em phải bịa ra chuyện gì để nói dối ba tối nay cho yên chân đây?
Chả là mấy ngày hôm trước ba tôi đã giục Mentin đi cắt tóc, vì đầu nó đã

quá rậm rạp. Mentin tính mải chơi, có lúc nào nhớ ra mà đến hiệu cắt tóc
đâu. Vì vậy chỉ mấy ngày thôi mà tóc nó đã dài ra, che kín cả tai. Sáng hôm
nay tôi còn nghe thấy ba tôi dặn nó phải lập tức đi đến hiệu cắt tóc:

— Tối nay khi ba về dứt khoát tóc con đã phải cắt gọn ghẽ rồi, nếu

không đừng có trách ba!

Tôi khuyên nhủ Mentin đừng có bịa chuyện nói dối:
— Tốt hơn hết em hãy nói thực với ba là em đã quên có được không?

Nếu em nói dối, thế nào cũng bị lộ.

— Em nói thật thì ba giận, lại mắng em… Em sẽ bảo ba là em đánh rơi

tiền mất rồi…

— Thì đã có một lần em bảo mất tiền, nhưng ba đã phát hiện ngay ra còn

gì.

— Thế thì em sẽ nói nhà trường bắt đóng tiền để mua một cuốn sách gì

đó…

— Không ổn đâu, tốt nhất em hãy nói thật.
— Không, em sẽ bảo ở hiệu cắt tóc rất đông người và em chờ mãi không

đến lượt, vì trời tối phải về nhà…

Cứ thế Mentin ngồi thử hết câu nói dối này đến câu nói dối khác, nhưng

chưa câu nào vừa ý lắm, vì nghe vẫn có vẻ không ổn.

Chính buổi tối hôm đó ba tôi lại có khách. Hai vợ chồng bác Zaya, bạn

của ba tôi đến chơi nhà. Lẽ ra ba tôi phải có mặt ở nhà từ lâu, nhưng không
biết vì sao vẫn chưa thấy bóng dáng. Mẹ tôi muốn giữ khách lại chơi nên
xen giữa các câu chuyện hay nói câu:

— Nhà tôi chắc cũng sắp về…
Nhưng biết bao nhiêu cái “sắp” của mẹ tôi rồi mà ba tôi vẫn chẳng thấy

xuất hiện. Mẹ tôi bắt đầu lo lắng thực sự:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.