MỌI ÔNG BỐ ĐỀU ĐÃ TỪNG XẾP THỨ NHẤT - Trang 75

Nghe ba tôi mắng khi vừa đến, Mentin cãi lại:
— Thì chính mẹ bảo chúng con đến chỗ ba mà.
Ông chủ nhà chỉ chúng tôi hỏi:
— Cả hai cháu là con bác đấy ư?
— Vâng chúng là con tôi!
— Đức Ala phù hộ cho các cháu… chúng ta đang nói gì nhỉ? À vâng,

bản thân tôi không phải là người tham lam, hám lợi. Nhưng cái bọn đàn bà
ấy thì bao giờ cũng thế. Ngay vợ tôi đấy, thói tham lam có một không hai.
Để tiết kiệm, bà ấy mua cho đầy tớ ăn toàn đồ hư, đồ cũ. Tôi thì nghĩ
khác… Nếu anh dùng gì, hãy cho người làm trong nhà ăn thứ đó. Bản thân
tôi không làm sao giải thích cho vợ tôi hiểu cả. Có khi tôi phải giải thích
rằng như thế là không nhân đạo, nhưng cũng vô hiệu. Trí óc đàn bà đâu có
hiểu rằng bà ấy có thể tiết kiệm được một vài đồng bạc nhưng làm cho bọn
người hèn hạ tức giận là chúng nó phá. Con hầu nó thử giả vờ lỡ tay đánh
rơi một chồng chén bát quý, đáng giá vài ngàn là anh chết!

Sợ chúng tôi bị ảnh hưởng xấu, ba tôi nóng nảy đuổi chúng tôi đi khỏi

phòng đó.

— Đi ra đằng kia, các con! Về ngay chỗ mẹ đi.
Những đứa trẻ khác cũng trong tình cảnh buồn chán không kém, chúng

tôi chẳng biết làm gì nên cứ quấn chân người lớn. Một bà than thở:

— Thật không đi đâu thoát cái bầy quỷ con này!
Ba tôi có vẻ ngán đến cổ khung cảnh ấy nên bàn với mẹ tôi:
— Có lẽ tốt hơn là ta về… Cũng đến giờ rồi.
Mẹ tôi thì thấy chưa phải lúc:
— Chưa được đâu mình ạ, ai lại vừa đến đã về thế, người ta sẽ nghĩ sao?

Thôi, hãy ráng chút nữa!

Ngay lúc ấy ba của Ataman tiến đến chỗ ba tôi, tay giơ cao mấy tờ báo

vẻ đắc ý:

— Thưa các vị, bản thân tôi lúc nào cũng muốn cứu giúp người nghèo.

Ngày lễ mà không phân phát của bố thí sẽ không ra ngày lễ… Thưa các vị,
hôm qua tôi đã phân phát của bố thí cho trẻ em nghèo và mồ côi để lấy
phước cho cháu. Đấy, bác xem tất cả các báo đã viết về tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.