MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 109

cái ngày khóc tiễn chị xa quê cứ như một giấc mơ. Nhờ vậy mà chị nó có
thể báo hiếu cha mẹ, thật đáng ngưỡng mộ làm sao. Midori không hề hay
biết nỗi buồn, sự khổ tâm mà chị nó phải chịu đựng khi trở thành một kỹ nữ
đắt hàng. Nó thích thú lắng nghe tiếng chuông mời khách, và cả những
ngón nghề trong việc làm đẹp lòng khách lúc ra về bằng cách xoa bóp. Và
thật đáng buồn làm sao khi ra đường, Midori cũng chẳng biết mắc cỡ khi
nói những từ học được từ khu phố làng chơi đó. Tính tuổi ta đã là mười
bốn, ôm búp bê không khác gì tiểu thư con nhà giàu. Những gì học được ở
trường như nữ công gia chánh này nọ chỉ như nước đổ lá môn. Từ sáng đến
tối nó chỉ toàn nghe những lời bàn tán của khách xem ai được ưa chuộng,
hoặc làm chân sai vặt đem trang phục hoặc mền gối cho những ai đổ tiền
vào chị nó. Nó thấy những gì rõ ràng trước mắt và những gì lờ mờ thì còn
sớm để phân biệt được chuyện người chuyện mình, tốt xấu ra sao. Trong
trái tim ngây thơ của nó chỉ có cành hoa trước mắt là hiển hiện rõ ràng.
Midori tự do bay nhảy như những đám mây trong thế giới của nó.

Con đường huyên náo, con đường tĩnh lặng, khi những quý ông ra về vào
buổi sáng thì công việc của khu phố cũng kết thúc. Khu phố ngủ muộn đã
được dọn dẹp và tưới nước sạch sẽ. Nhưng thử nhìn con đường chính khu
phố Omotemachi sẽ thấy những người hát rong lấy khu Mannencho hay
Yamabushicho hoặc Shintanimachi làm chỗ trọ đang tiến đến. Dù sao đi
nữa họ cũng đáng được gọi là nghệ sĩ. Người bán kẹo rẻ mạt vừa đi vừa rao
“yokayoka, dondon”. Nghệ sĩ múa rối, làm xiếc với những cái dù của họ.
Trang phục cũng đa dạng theo ngành nghề, có người mặc vải chirimen, có
người mặc lụa, có người mặc vải sợi. Đàn ông phụ nữ đủ cả. Có nhóm năm,
bảy người thì cũng có ông già đi một mình, gầy trơ xương ôm đàn samisen
buồn bã. Có đứa bé gái chừng năm, sáu tuổi đem miếng vải đỏ, múa điệu
kinokuni cho khách xem. Những người nghệ sĩ này rất lành nghề trong việc
lấy lòng kỹ nữ và những người khách ở lì trong khu phố. Ở nơi đó họ kiếm
được nhiều tiền đến mức có người nói suốt đời không thể bỏ nơi đó mà đi
được. Hoặc không ai bỏ phí thời gian cho những trò diễn dọc đường. Thậm
chí người ăn mày rách rưới cũng không dừng chân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.