MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 111

nên đến sống ở đây như một người phụ may vá. Để có cái ăn, nàng làm mọi
thứ từ giặt giũ cho đến nấu nướng, phụ cánh đàn ông dọn dẹp nghĩa trang
khiến hòa thượng động lòng trắc ẩn, đương nhiên cũng có tính phần lợi
trước mắt rõ ràng. Người phụ nữ biết rõ sự chênh lệch tuổi tác giữa họ, cách
nhau hai mươi tuổi thì thật khó chấp nhận. Nhưng phận gái bơ vơ không có
chỗ để đi nên nàng quyết định sống đời ở đây. Khi nàng không còn biết
ngượng ngùng với con mắt dòm ngó của thiên hạ cũng là lúc mọi người
quanh chùa nhận ra người phụ nữ không đến nỗi tệ nên họ cũng không chửi
rủa gì nữa. Thậm chí, khi hai người có đứa con đầu là Ohana thì nhờ người
bán dầu Sakamoto thích làm chuyện bao đồng, làm trung gian (nói vậy thì
cũng kỳ) để thông qua miệng lưỡi thế gian.

Shinnyo cũng được sanh ra từ đó. Nhà có hai chị em, Shinnyo ít nói, chỉ
thích ru rú cả ngày trong phòng. Ngược lại, Ohana với làn da đẹp, khuôn
mặt bầu bĩnh cùng cái cằm núng nính thật dễ thương. Không hẳn là người
đẹp nhưng càng lớn tiếng lành đồn xa, đến cả người ngoài cũng thấy nếu bỏ
mặc thì thật uổng phí. Nhưng dù sao Ohana cũng là con gái nhà chùa. Dù có
ai biết đâu đấy có một thế giới khác mà ở đó Phật cũng thích nghe đàn
samisen. Ở thế giới này người ta còn phải để tâm đến thị phi bên ngoài. Hòa
thượng mở một quán trà ở con đường lớn phố Tamachi, tranh thủ kiếm
khách từ cái vẻ dễ thương của cô bé. Con mắt tinh đời của hòa thượng đã
bắt đúng mạch. Bọn thanh niên không chủ định uống trà cũng vẫn dừng
chân, không làm gì cũng ghé qua đó. Không khi nào trà quán vắng khách
cho đến lúc có tiếng mõ báo mười hai giờ đêm. Người bận rộn nhất là đại
hòa thượng, nào tính tiền nợ, nào đi kiểm tra quanh quán, việc này việc kia.
Mỗi tháng có mấy ngày cố định đi giảng kinh, còn lại là đọc kinh, xem sổ,
không lúc nào nghỉ ngơi. Chiều tối, hòa thượng cởi trần, phe phẩy quạt,
ngồi uống rượu awamori ngoài hiên. Món khoái khẩu của ngài là cá nướng
và Shinnyo là người chịu trách nhiệm đi đến hàng cá Musashi phố
Omotemachi để mua về. Nó ghét cay ghét đắng việc này, mỗi lần bị sai đi là
nó cúi gằm mặt ra đường. Mỗi lần đi ngang hiệu bút lông là nó cứ lo không
biết tụi nhỏ có biết việc mình đang làm không. Nó giả vờ như không biết gì
khi đi ngang hàng cá, rồi nhìn quanh xem có ai ở gần đó không, sau đó co

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.