MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 41

nhà họ là coi như chấm hết. Tarou là con trai nhà Harada. Con là con nhà
Saitou. Mà hễ đã một lần ly biệt như vậy liệu có còn gặp mặt thằng nhỏ
được nữa không? Nếu đằng nào cũng phải khóc vì bất hạnh thì hãy khóc với
tư cách là vợ Harada. Con nghe đây, Oseki, có đúng không con? Nếu con đã
hiểu thì hãy nén chặt trong lòng mọi thứ, coi như không có việc gì xảy ra
mà hãy quay về. Hãy cứ sống như lâu nay. Con không nói nhưng cha mẹ
hiểu lòng con, cả Inosuke cũng vậy. Cha mẹ sẽ san sẻ bớt nước mắt của
con.

Người cha nói phải trái đầu đuôi rồi cũng lau nước mắt. Nàng cũng oà lên
khóc.

- Con thật là ích kỷ khi nghĩ đến chuyện ly hôn. Cha nói đúng, nếu phải xa
Tarou, không được nhìn mặt thằng nhỏ nữa thì con sống cũng đâu có nghĩa
gì. Nếu chỉ tìm cách chạy trốn khó khăn trước mắt thì đúng là không giải
quyết được việc gì. Chỉ cần coi như con đã chết thì sẽ chẳng có sóng gió gì
ở đây. Tarou sẽ được lớn lên trong vòng tay cha mẹ. Con đã bắt cha mẹ phải
nghe những điều phiền lòng vì những suy nghĩ nông cạn của mình. Coi như
đêm nay con đã chết và linh hồn con dành trọn cho Tarou để bảo vệ thằng
nhỏ. Chỉ cần vậy là con có thể chịu đựng những lời nhục mạ từ chồng con
một trăm năm cũng không sao. Cha đã làm con sáng tỏ mọi điều. Con sẽ
không nói những chuyện như thế này nữa, cha đừng lo lắng nữa.

Nói rồi nước mắt nàng lại trào ra dù đã lau qua. Mẹ nàng nức nở khóc:

- Sao con tôi lại khổ thế này?

Trong cơn mưa nước mắt đó, cả ánh trăng không một chút gợn cũng thật
buồn. Và cọng cỏ dại Inosuke hái ở bờ đê sau nhà cắm trong bình cũng thật
ủ rũ như đang san sẻ nỗi buồn của gia đình.

Nhà cha mẹ nàng ở cuối phố Shinzaka khu Ueno, tiếp nối đến đường
Surugadai bằng một con đường rừng hẹp. Nhưng đêm nay nhờ ánh trăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.