MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 43

Con đường đêm ấy tràn ngập ánh trăng, cùng gió thu và tiếng côn trùng
không dứt. Cảm giác thật u buồn. Xe vừa vào phố Ueno chưa được bao lâu,
đột nhiên người phu hạ càng xe, nói:

- Xin lỗi, thật là khó nói nhưng cho phép tôi dừng ở đây. Tôi không lấy tiền
đâu, mời cô xuống xe cho.

Sự việc xảy ra bất ngờ thế này khiến Oseki ngỡ là cướp đêm.

- Ủa, anh này lạ, nói vậy là làm khó tôi rồi. Tôi đang vội, tôi sẽ trả thêm tiền
cho anh. Chứ ở nơi vắng vẻ thế này làm sao tôi kiếm được người kéo xe
khác. Anh làm vậy là làm khó người ta rồi. Đừng lừng khừng nữa, mau đi
giùm tôi đi.

Oseki vừa ra vẻ bình tĩnh nói vừa run. Nhưng người phu xe nói:

- Tôi không cần trả tiền. Đây là yêu cầu của tôi. Xin hãy xuống xe. Tôi
không muốn kéo nữa.

- Vậy là anh không khỏe à? Bị gì à? Nhưng đã chở tôi được đến đây rồi mà
nói không muốn kéo nữa coi sao được.

Oseki cố gắng lên giọng mắng người phu xe nhưng anh ta cầm đèn rồi dựa
vào xe nói:

- Tôi xin lỗi. Nhưng thật sự tôi rất mệt.

- Anh đúng là bướng bỉnh. Vậy thôi tôi không nhờ anh kéo hết đường, mà
chỉ cần anh kéo đến chỗ nào đó để tôi đón xe khác. Tôi sẽ trả tiền, chỉ cần
anh chở đến đó. Ít gì cũng chở giùm tôi đến Hirojiki.

Oseki thuyết phục người phu xe bằng giọng nhẹ nhàng. Thình lình người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.