MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 44

kéo xe quay lại, nét mặt hiền lành.

- Phải rồi, để người phụ nữ trẻ một mình nơi hiu quạnh thế này đúng là
không phải. Tôi thật không phải. Xin mời cô lên xe, tôi sẽ kéo. Chắc là cô
hoảng sợ lắm phải không?

Anh phu xe cầm đèn xoay lại, đẩy xe lên, trông không giống người xấu.
Oseki thở ra, lấy làm yên tâm nhìn mặt anh ta. Người phu xe tuổi chừng hai
lăm, hai sáu, da ngăm đen, dáng người nhỏ thó, xương xương. Nàng có cảm
giác gặp anh ta ở đâu đó rồi. A, khuôn mặt đang quay đi dưới ánh trăng đó
là ai nhỉ, rất giống ai đó, và Oseki gần như buột miệng kêu tên của người
đó.

- Có phải anh là..?

Người phu xe quay lại, hai tay vẫn nắm càng xe, ngạc nhiên:

- Hả?

- Aa, đúng là anh rồi. Chẳng lẽ anh quên em rồi sao?

Nói rồi Oseki gần như tuột xuống xe, nhìn chằm chằm vào mặt anh ta.
Người phu xe thở hắt, cúi đầu ra vẻ xấu hổ.

- Cô là Oseki nhà Saitou? Thật xấu hổ khi để cô nhìn thấy tôi thế này. Tôi
không có mắt sau lưng nên không nhìn ra cô. Nhưng lẽ ra tôi phải nhận ra
cô qua giọng nói chứ nhỉ. Đúng là tôi thành một thằng đàn ông ngu muội
mất rồi.

Oseki nhìn người phu xe từ đầu đến chân:

- Không, không, cả em nếu gặp anh lúc đi trên đường chắc cũng không
nhận ra. Mới đây thôi em cũng đâu nghĩ anh là người quen lâu ngày không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.