MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 42

chiếu sáng mà con đường sáng tỏ như ban ngày. Nhà Saitou làm gì có của
đến mức có thể thuê xe kéo riêng. Từ cửa sổ, họ gọi một chiếc xe vừa chạy
ngang qua.

- Thôi mau về đi. Bỏ nhà đi khi không có chồng ở nhà như vầy là con đã
khó bề ăn nói rồi. Bây giờ tuy trễ nhưng đón được xe thì cũng nhanh hơn
phần nào. Cha mẹ sẽ đến thăm con sau. Trước mắt cứ đi về đi đã.

Cha mẹ nắm tay nàng dắt ra khỏi nhà với mong muốn mọi việc sớm ổn
thỏa. Nàng coi như mình đã chết.

- Thưa cha thưa mẹ, chuyện đêm nay coi như kết thúc. Con sẽ quay về và
tiếp tục là vợ Harada. Nói xấu chồng là việc không được phép làm của
người vợ, cho nên con sẽ không nói gì nữa. Oseki đã là dâu của một gia
đình danh giá. Con sẽ cố gắng giúp em. Chỉ cần cha mẹ vui lòng thì thôi,
con sẽ không nói gì nữa. Con sẽ không làm gì dại dột cả nên cha mẹ cũng
đừng lo lắng. Con đã là người của Isamu, con sẽ làm theo ý anh ấy. Thưa
cha mẹ con đi. Con gửi lời thăm Inosuke. Cha mẹ giữ gìn sức khỏe. Lần tới
con sẽ đến thăm cha mẹ với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Nàng chỉ còn cách nói vậy và đứng dậy ra đi. Mẹ nàng vội lấy túi vải đựng
ít tiền không nhiều nhặn gì của bà, hỏi người phu xe:

- Đến Surugadai mất bao nhiêu tiền?

- Mẹ à, để con trả. Cám ơn mẹ.

Nàng nghẹn ngào chào cha mẹ rồi đưa ống tay áo lên che mặt hòng giấu
nước mắt rồi leo lên xe, trong lòng nặng trĩu nỗi buồn. Trong nhà, cha nàng
hắng giọng, nghe như tiếng khóc nấc.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.