MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 65

Người khách ngồi thẳng dậy.

- Tôi nghĩ tôi thuộc loại người dễ ngả lòng. Gần đây, không có đêm nào tôi
không mơ về anh. Có lúc mơ thấy anh đã có vợ, có lúc trong mơ anh không
đến đây nữa. Có những giấc mơ còn buồn hơn vậy nữa và gối tôi ướt sũng
nước mắt. Tôi ghen tỵ với những người như Otaka. Cô ấy có thể ngủ ngay
lập tức, sau khi kê đầu lên gối là có thể ngáy ngon lành. Còn tôi, dù mệt
mỏi cỡ nào nhưng vào giường lại mở mắt thao láo, nghĩ đủ thứ chuyện. Tôi
cảm thấy vui khi anh nhìn mà biết tôi có tâm sự nhưng chẳng lẽ anh biết tôi
nghĩ gì sao? Mà có nghĩ thì cũng vậy nên tôi phải vui vẻ trước mặt mọi
người. Và thế là như anh thấy đó, có khách cứ nghĩ Oriki của quán Kikunoi
này là loại gái đểnh đoảng, bông phèng mà không biết tôi khổ sở thế nào.
Chắc đó là số phận của tôi. Tôi nghĩ không ai buồn khổ như tôi đâu.

Cô nói như trút hết ruột gan. Anh chưa bao giờ thấy cô buồn như vậy.
Không biết làm gì để an ủi cô, anh nói:

- Đã đến mức nằm mơ thấy tôi rồi mà sao em không lên tiếng nói tôi cưới
em. Ở đời, có hai chữ duyên nợ mà. Nếu em không thích nghề này nữa thì
nói với tôi. Tôi nghĩ với cái tính của em thì lẽ ra đó là con đường em chọn
nhưng chỉ vì lý do bất đắc dĩ nào đó. Em có thể nói cho tôi nghe không?

- Tôi đã định nói với anh nhưng đêm nay thì không thể.

- Tại sao?

- Đừng hỏi tại sao. Cứ cho là tại tôi đỏng đảnh đi. Tôi sẽ không nói cho đến
khi nào tôi thực sự muốn nói.

Cô đứng dậy và ra ngoài ban công. Ánh trăng lạnh lẽo trên bầu trời đầy
mây. Dưới đường rõ bóng người qua lại với tiếng guốc vang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.