MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 82

Căn nhà trở nên u ám khi chẳng có ai nói lời nào. Bầu trời về chiếu mờ
xám, phía sau nhà cũng tối om. Ohatsu thắp lửa đuổi muỗi và buồn bã nhìn
ra ngoài, thấy dáng thằng Takichi chạy sấp ngửa về tới. Nó ôm một cái bịch
to bằng hai tay, cười hớn hở bước vào nhà:

- Mẹ! Mẹ! Người ta cho con nè!

Đó là bịch bánh bông lan của quán Hinode mới khai trương ngoài phố.

- Cha, ai cho con loại bánh đắt tiền này? Con có cám ơn người ta không đó?

- Có, con cám ơn rồi mới nhận đó. Là “quỷ cái” ở quán Kikunoi cho đó!

Mặt Ohatsu biến sắc.

- Cô ta thật trơ trẽn! Đã khiến gia đình người ta ra nông nỗi này rồi còn
muốn gì nữa? Làm vậy chưa đủ sao? Còn định lợi dụng con nít để câu kéo
cha nó sao? Cô ta nói gì với con?

- Con đang chơi ngoài đường cái, có đông người lắm. Cổ với một chú nữa
đến nói là sẽ mua bánh cho, rủ con đi theo. Con nói không cần nhưng cổ cứ
bế con đi rồi mua. Ăn được không mẹ?

Thằng nhỏ nhìn mẹ thăm dò thái độ, chờ mẹ nó trả lời.

- Ôi, con còn nhỏ nên đúng là không biết gì. Cô đó không phải là quỷ cái
sao? Là con quỷ đã làm cha con thành kẻ lười biếng. Con không có quần áo
mặc, nhà cửa cũng mất đi là do con quỷ đó mà ra. Con nhận bánh từ con
quỷ đói đó mà còn hỏi ăn được không thì thật buồn chết được. Cái thứ bánh
rác rưởi này để trong nhà thôi đã muốn tức điên rồi. Vứt đi, vứt hết đi! Tiếc
rẻ không dám vứt à? Thằng ngu này!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.