MỘT MÙA THƠ DẠI - Trang 83

Ohatsu tức giận giựt lấy bịch bánh từ tay thằng nhỏ, ném ra khu đất trống
phía sau. Cái bao giấy rách toạc, mấy cái bánh bông lan văng ra, rơi xuống
mấy cái lỗ đất giữa hàng rào tre. Genshichi ngồi dậy kêu to:

- Ohatsu!

- Chuyện gì?

Ohatsu không buồn quay người lại, chỉ liếc ngang chồng.

- Cô coi thường người khác như vậy là quá lắm rồi. Tôi im lặng thì cô phải
biết điều sao lại nói năng lỗ mãng như vậy? Chỗ quen biết cho trẻ con
miếng bánh thì có gì lạ, mà nó nhận thì cũng có gì không tốt? Cô gọi nó là
thằng ngu nghĩa là muốn chửi xéo tôi chứ gì? Ai dạy cô chửi chồng thông
qua con như vậy? Oriki mà là quỷ cái thì cô là ma vương. Người ta không
lạ gì gái làng chơi lừa đảo khách nhưng người ta không chấp nhận một
người vợ ăn nói như vậy. Tôi có làm thợ, làm phu thồ hàng hay gì đi nữa thì
tôi vẫn là chủ gia đình này. Tôi không chấp nhận cho người nào không vừa
ý tôi ở trong nhà này. Cô muốn đi đâu thì đi đi, thứ đàn bà nhạt nhẽo kia!

Ohatsu khóc.

- Anh không công bằng, anh quá đáng lắm. Sao em lại phải nhắm vào anh?
Chỉ là em thất vọng trước sự ngây thơ của con mình, và bực mình với cách
làm của Oriki nên nói như vậy. Sao anh lại buông lời đuổi em? Em nói ra
những lời thực lòng mình cũng chỉ vì gia đình mình mà thôi. Nếu em muốn
ra đi thì đâu phải đợi đến ngày hôm nay, đâu phải chịu đựng cực khổ bấy
lâu.

- Cô không chịu khổ nổi nữa thì muốn đi đâu cứ đi. Không có cô tôi cũng
không thành ăn mày, thằng Takichi cũng sẽ lớn. Tôi không thể chịu đựng
thêm những lời trách móc của cô từ sáng đến tối, cũng không muốn thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.