MÙ LÒA - Trang 11

đang đợi ông, vững vàng và bất biến. Dù được trấn an như thế, ông mơ hồ
nhận thấy sự bất ổn day dứt, có lẽ nó là một giấc mơ dối trá, một giấc mơ
ông sẽ phải thoát ra không sớm thì muộn, mà không biết đúng lúc ấy hiện
thực nào đang đợi ông. Khi đó, nếu chữ hiện thực nói lên được sự mệt mỏi
chỉ kéo dài vài giây và đã ở trạng thái chuẩn bị hồi tỉnh, ông nghiêm nghị
cho rằng cứ ở trong tình trạng bất quyết này là dại, có nên thức dậy chăng,
không nên thức dậy chăng, có nên thức dậy chăng, không nên thức dậy
chăng, khi ta chả còn gì để lựa chọn thì sẽ luôn luôn tới lúc phải liều, Ta
làm gì đây với bó hoa trên đùi và nhắm mắt như thể sợ mở ra. Anh làm gì
đó, đang ngủ với hoa trên đùi anh à, vợ ông hỏi.

Bà không đợi câu trả lời. Cáu kỉnh, bà lập tức gom các mảnh vỡ và lau

khô sàn, lẩm bẩm suốt với vẻ bực dọc chẳng thèm che giấu, Lẽ ra anh nên
tự dọn đống rác này, thay vì ngồi xuống ngủ như chả để ý gì cả. Ông không
nói, bảo vệ cặp mắt đằng sau mí mắt nhắm chặt, và bỗng bối rối vì một ý
nghĩ, Nếu mình mở mắt rồi thấy thì sao, ông tự hỏi, bám lấy hy vọng khắc
khoải. Người đàn bà lại gần, nhận thấy chiếc khăn tay vấy máu, vẻ phật ý
của bà lập tức biến mất, Tội nghiệp, làm sao mà xảy ra thế này, bà thương
xót vừa hỏi vừa mở dải băng tạm. Khi ấy, với tất cả sức lực của mình, ông
muốn thấy người vợ đang quỳ nơi chân ông, ngay tại đó, ông biết bà ở đó,
rồi đoan chắc rằng ông sẽ không thấy bà, ông mở mắt, À, rốt cuộc thì anh
đã thức dậy, ông đãng trí của tôi ơi, bà vừa nói vừa mim cười. Một thoáng
im lặng, rồi ông nói, Anh mù, anh không thấy. Người đàn bà mất kiên nhẫn,
Đừng đùa vớ vẩn nữa, có những chuyện mình không được đùa gở, Anh
cũng mong là trò đùa, sự thực là anh mù thật, anh chả thấy gì cả, Làm ơn
đừng làm em sợ, nhìn em này, đây, em ở đây, đèn sáng, Anh biết em ở đó,
anh có thể nghe em, sờ em, anh có thể đoán là em đã bật đèn, nhưng anh
mù. Bà bắt đầu khóc, bấu chặt lấy ông, Không đúng, bảo cho em là không
đúng đi. Bó hoa rơi xuống sàn, lên chiếc khăn tay vấy máu, máu lại bắt đầu
nhỏ giọt trên ngón tay bị đứt, và như muốn nói câu khác, ông lẩm bẩm,
Anh chẳng lo chuyện gở, anh thấy mọi thứ trắng, rồi ông mỉm cười buồn
bã. Người đàn bà ngồi xuống bên cạnh ông, ôm chặt ông, dịu dàng hôn ông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.