MÙ LÒA - Trang 111

Chẳng ai có vẻ chú ý tới sự vô lý của một bà mù nói bà ta sẽ không quên

một khuôn mặt mà bà ta không thấy. Người mù đã rút nhanh, tìm các khung
cửa, và những người trong phòng đầu báo ngay tình hình cho các bạn cùng
phòng, Theo những gì chúng tôi nghe được, tôi không tin là lúc này chúng
ta có thể làm gì khác hơn là tuân theo, bác sĩ nói, bọn chúng chắc khá đông,
và tệ nhất là chúng có vũ khí. Chúng ta cũng có thể tự vũ trang, anh dược tá
nói, Phải, bằng mấy cành cây nếu còn cành nào để bẻ trong tầm tay, bằng
mấy thanh sắt giường mà chúng ta chẳng có sức dùng, trong khi chúng có ít
nhất một khẩu súng trong tay, Tôi không nộp của cải của tôi cho bọn chó đẻ
mù đó, một người tỏ ý, Tôi cũng vậy, một người khác hùa theo. Đúng vậy,
hoặc là tất cả chúng ta nộp hết mọi thứ, hoặc là không ai nộp gì, bác sĩ nói,
Chúng ta không có cách nào khác, vợ ông nói, vả lại, chế độ trong này chắc
giống như họ đã áp đặt ngoài kia, ai không muốn mua thì cứ việc, quyền
của họ, nhưng sẽ không có gì ăn và đừng mong sống trên lưng chúng tôi,
Chúng ta sẽ bỏ hết những gì mình có và nộp hết mọi thứ, bác sĩ nói, Còn
những người không có gì để nộp thì sao, anh dược tá hỏi, Họ sẽ ăn cái gì
người khác cho họ, như câu châm ngôn là, góp theo năng lực, hưởng theo
nhu cầu. Một thoáng ngập ngừng, rồi ông già đeo miếng vải đen che mắt
hỏi, Vậy thì chúng ta sẽ yêu cầu ai đảm nhiệm, Tôi đề nghị bác sĩ, cô gái
đeo kính đen nói. Không cần phải bầu, cả phòng nhất trí. Mình phải có hai
người, bác sĩ nhắc họ, có ai muốn tình nguyện không, ông hỏi, Tôi muốn,
nếu không ai tình nguyện, người đàn ông mù đầu tiên nói, Tốt lắm, chúng
ta bắt đầu thu góp, chúng tôi cần một cái túi, hay một cái giỏ, một cái va li
nhỏ, thứ nào cũng được, Tôi có thể bỏ cái này, vợ bác sĩ nói, rồi bắt đầu đổ
một cái túi ra ngay, trong đó bà cất đồ trang sức và các món linh tinh khác
từ hồi bà không bao giờ tưởng tượng nổi hoàn cảnh bà phải sống như bây
giờ. Giữa đám chai lọ, hộp và ống tuýp từ một thế giới khác, có một cây
kéo dài khá nhọn. Bà không nhớ đã cất nó ở đó, nhưng nó ở đó. Vợ bác sĩ
ngẩng đầu lên. Những người mù đang đợi, chồng bà đã đi tới giường của
người đàn ông mù đầu tiên, họ đang nói chuyện với nhau, cô gái đeo kính
đen đang nói với đứa bé mắt lác rằng thức ăn sẽ tới ngay, trên sàn nhà, nhét
sau bàn ngủ, là miếng băng vệ sinh vấy máu, như thể cô gái đeo kính đen lo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.