MÙ LÒA - Trang 112

âu, với tính thùy mị trong trắng và vô nghĩa, giấu nó khỏi con mắt của
những người không thể thấy. Vợ bác sĩ nhìn cây kéo, bà cố nghĩ tại sao bà
lại nhìn nó đăm đăm như thế này, như thế nào, như thế này, nhưng bà
không nghĩ được lý do, thành thật mà nói, bà hy vọng tìm thấy lý do gì ở
cây kéo dài đang nằm trong bàn tay xòe ra của bà, hai lưỡi kéo mạ kền, mũi
nhọn lấp lánh, Em có cái túi chưa, chồng bà hỏi bà, Vâng, nó đây, bà đáp,
rồi đưa tay đang cầm cái túi rỗng ra trong khi tay kia giấu sau lưng để che
cây kéo, Chuyện gì vậy, bác sĩ hỏi, Không, vợ ông đáp, bà cũng có thể dễ
dàng trả lời, Anh có thấy gì đâu, giọng em chắc lạ, thế thôi, chả có gì khác.
Cùng đi với người đàn ông mù đầu tiên, bác sĩ tiến tới bà, tay ông ngập
ngừng nhận cái túi, rồi nói, Bắt đầu chuẩn bị đồ đạc của các ông bà, chúng
tôi sẽ khởi sự thu góp. Vợ ông tháo đồng hồ, làm luôn cho chồng, gỡ
khuyên tai, một bộ vòng nhỏ đính hồng ngọc, sợi dây chuyền vàng bà đeo
quanh cổ, nhẫn cưới của bà, nhẫn của ông, cả hai đều dễ tháo, Ngón tay
mình đã gầy hơn, bà nghĩ, bà bắt đầu cho mọi thứ vào túi, rồi tiền họ mang
theo từ nhà, nhiều tờ bạc khác mệnh giá, vài đồng xu, Hết rồi, bà nói, Em
chắc chứ, bác sĩ nói, nhìn cho kỹ, Đó là tất cả mọi thứ đáng giá mình có.
Cô gái đeo kính đen đã gom xong của cải, cũng chả khác gì mấy, cô có hai
vòng đeo tay thay vì một, nhưng không có nhẫn cưới. Vợ bác sĩ đợi tới khi
chồng bà và người đàn ông mù đầu tiên đã quay lưng đi và cô gái đeo kính
đen cúi xuống đứa bé mắt lác, Cứ nghĩ cô như mẹ cháu, cô nói, cô sẽ mua
cho cả hai, rồi bà lùi về bức tường ở cuối phòng. Ở đó, như trên các bức
tường khác, có mấy cây đinh lớn thòi ra chắc đã được người điên dùng làm
chỗ treo của cải và đồ trang sức rẻ tiền. Bà chọn cái đinh cao nhất mà bà có
thể với tới, và treo cây kéo ở đó. Rồi bà ngồi xuống giường mình. Chồng
bà và người đàn ông mù đầu tiên đang chậm chạp tiến vế phía cửa, họ
ngừng lại thu góp tài sản từ người có của để góp ở cả hai bên lối đi, một số
phản đối rằng họ bị cướp một cách trơ tráo, và đó là sự thật hoàn toàn, kẻ
khác tự lột bỏ của cải với vẻ lãnh đạm, như đang nghĩ là suy cho cùng thì
trên thế gian này chẳng có gì thuộc về chúng ta theo nghĩa tuyệt đối, lại
một sự thật quá hiển nhiên khác nữa. Lúc họ tới cửa phòng, sau khi thu góp
xong, bác sĩ hỏi, Chúng ta đã nộp hết rồi chứ, vài giọng cam chịu đáp ừ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.