MÙ LÒA - Trang 114

người đàn ông mù đầu tiên chưa bao giờ mạo hiểm tới đây, nhưng hai cánh
được xây theo mô hình đối xứng triệt để, khá hợp lý, ai quen với cánh bên
phải sẽ định hướng không khó khăn bên cánh trái, và ngược lại, một bên ta
chỉ phải rẽ bên trái trong khi bên kia ta phải quẹo bên phải. Họ nghe tiếng
nói, chắc là tiếng người tới trước họ, Mình phải đợi, bác sĩ thấp giọng, Sao
thế, Bọn bên trong muốn biết chính xác mấy người này mang gì, đối với
chúng chẳng quan trọng, vì chúng ăn xong rồi chúng chả cần vội, Chắc gần
đến giờ ăn trưa, Ngay cả nếu có thể thấy, nhóm này cũng chẳng biết, họ
không còn đồng hồ. Mười lăm phút sau, hơn kém một phút, việc trao đổi đã
xong. Hai ông đi qua mặt bác sĩ và người đàn ông mù đầu tiên, nghe
chuyện họ nói rõ ràng là họ đang khiêng thức ăn, Cẩn thận, đừng làm rơi
cái gì, một người nói, và người kia lẩm bẩm, Tôi không biết có đủ cho mọi
người không. Chúng ta phải thắt lưng buộc bụng. Lướt tay dọc theo tường,
người đàn ông mù đầu tiên theo sau, bác sĩ tiến tới cho đến khi tay ông
đụng khung cửa, Chúng tôi từ phòng đầu tiên bên phải, ông gọi lớn. Ông
định tiến tới một bước, nhưng chân ông đụng chướng ngại vật. Ông nhận ra
đó là cái giường dựng chéo, đặt ở đó làm quầy trao đổi. Bọn chúng có tổ
chức, ông nghĩ thầm, việc này không bỗng dưng xảy ra tùy hứng, ông nghe
tiếng nói, tiếng chân, Bọn chúng có bao nhiêu đứa, vợ ông nói là mười,
nhưng chưa hẳn là không thể có nhiều hơn, chắc chắn không phải tất cả bọn
chúng đã ở ngoài đó lúc họ đi lấy thực phẩm. Gã có súng là trùm bọn
chúng, giọng giễu cợt của gã đang nói, Nào, xem phòng thứ nhất bên phải
mang giàu sang gì tới cho bọn mình, rồi bằng giọng thấp hơn nhiều, gã nói
với đứa chắc đang đứng gần đó, Ghi lại. Bác sĩ sửng sốt, chuyện gì thế này,
gã nói, Ghi lại, vậy thì phải có kẻ viết được, một kẻ không mù, vậy là có
hai người mắt sáng, Mình phải cẩn thận, ông nghĩ, ngày mai thằng khốn
này có thể đứng ngay bên cạnh bọn mình mà mình thậm chí không biết, ý
nghĩ này của bác sĩ không khác với ý người đàn ông mù đầu tiên đang nghĩ,
Một cây súng và một tên do thám, mình nguy rồi, mình sẽ không bao giờ
ngóc đầu lên nổi. Gã mù bên trong, tên trùm bọn cướp, đã mở túi, hắn cầm
lên với đôi tay thành thạo, vừa sờ mó vừa nhận diện đồ vật và tiền bạc, rõ
ràng hắn sờ cũng biết cái gì là vàng và cái gì không, sờ mó hắn cũng biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.