MÙ LÒA - Trang 117

khác. Vì thế ông già đeo miếng vải đen che mắt nói từ nay ông sẽ trùm
chăn nghe tin tức, chui hẳn đầu vào, và nếu có mẩu tin đáng lưu ý nào, ông
sẽ báo ngay cho mọi người. Cô gái đeo kính đen xin ông cho cô thỉnh
thoảng nghe nhạc, Để khỏi quên, cô biện luận, nhưng ông không lay
chuyển, nhấn mạnh điều quan trọng là biết bên ngoài ra sao, ai muốn nhạc
thì cứ nghe trong đầu họ, xét cho cùng trí nhớ của chúng ta nên được dùng
cho một mục đích hữu ích nào đó. Ông già đeo miếng vải đen che mắt nói
đúng, nhạc trên radio đã chói tai như một ký ức đau buồn, thế là vì lý do
này ông vặn hết sức nhỏ, đợi tin tức. Khi ấy ông vặn tiếng hơi lớn hơn và
chăm chú lắng nghe để khỏi mất chữ nào. Rồi ông tóm tắt bản tin bằng lời
của mình, và truyền nó qua các láng giềng gần nhất. Và như thế từ giường
này sang giường kia, tin tức lan dần khắp phòng, càng lúc càng sai lạc sau
khi truyền từ người này sang người khác, giảm bớt hay phóng đại các chỉ
tiết, tùy theo tính lạc quan hay bi quan của kẻ đang truyền tin tức. Cho tới
lúc lời đã cạn và ông già đeo miếng vải đen che mắt thấy mình chả còn gì
để nói thêm. Và điều đó không phải vì cái radio đã hỏng hay hết pin, kinh
nghiệm của cuộc đời và cuộc sống cho thấy rõ không ai có thể quản lý thời
gian, cái máy nhỏ này có vẻ không tồn tại lâu, nhưng cuối cùng người ta im
tiếng trước khi nó im tiếng. Suốt ngày đầu tiên sống dưới sự kìm kẹp của
bọn mù ác ôn, ông già đeo miếng vải đen che mắt đã lắng nghe radio và
truyền đi tin tức, gạt bỏ sự giả dối khéo léo của những lời tiên tri lạc quan
được chính thức loan đi, và giờ đây trong đêm khuya, rốt cuộc ông thò đầu
ra khỏi chăn, chăm chú nghe tiếng khò khè của cái radio sắp hết điện truyền
giọng của phát thanh viên, thình lình ông nghe hắn hét, Tôi mù, rồi tiếng
vật gì đập vào micro, một loạt âm thanh hỗn loạn vội vã, tiếng kêu than, rồi
bỗng lặng yên. Đài phát thanh duy nhất ông có thể bắt được trên máy đã im
tiếng. Ông già đeo miếng vải đen che mắt vẫn dán tai một lúc vào cái hộp
bây giờ đã trơ trơ, như đợi giọng phát thanh viên trở lại và tin tức tiếp tục.
Tuy nhiên, ông cảm thấy, hay đúng hơn đã biết, nó sẽ không trở lại nữa.
Chứng bệnh trắng không chỉ làm phát thanh viên mù. Như một vệt thuốc
súng, nó đã lan nhanh và lần lượt tới mọi người tình cờ có mặt trong phòng
thu. Khi ấy ông già đeo miếng vải đen che mắt buông radio xuống sàn. Bọn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.