MÙ LÒA - Trang 136

khóc, nói mọi điều bằng nước mắt, không buộc phải nói để được hiểu. Bà
ngồi trên mép giường, vươn cánh tay trên hai thân hình, như ôm họ vào
một vòng tay, và cúi trên cô gái đeo kính đen, bà thì thầm vào tai cô, Tôi có
thể thấy. Cô gái vẫn nằm im, thanh thản, chỉ bối rối vì cô cảm thấy không
ngạc nhiên, như thể cô đã biết ngay từ ngày đầu nhưng không muốn nói ra
vì đó là bí mật không thuộc về cô. Cô quay đầu thật nhẹ và thì thào đáp lại
vào tai vợ bác sĩ, Tôi biết, tôi không chắc hoàn toàn, nhưng tôi nghĩ tôi biết,
Bí mật đấy, cô không được kể với ai, đừng lo, tôi tin cô, Bà cứ tin, tôi thà
chết chứ không phản bội bà, Cô cứ gọi tôi là “chị”, Ô, không, tôi không
dám, tôi quả thật không dám. Họ tiếp tục thì thầm với nhau, người này, rồi
người kia, hôn tóc nhau, vành tai nhau, trong cuộc đối thoại vô nghĩa, cuộc
đối thoại nghiêm trang sâu thẳm, nếu sự mâu thuẫn này có thể hòa hợp, một
cuộc đối thoại đồng lõa ngắn ngủi dường như phớt lờ người đàn ông đang
nằm giữa họ, nhưng bao gồm ông trong một logic vượt khỏi phạm vi của
thực tế và ý niệm tầm thường, rồi vợ bác sĩ nói với chồng, Nằm thêm một
lúc nữa, nếu anh muốn, Không, anh về lại giường bọn mình, Vậy thì em sẽ
giúp anh. Bà ngồi dậy cho ông có thể cử động tự do hơn, ngắm nhanh hai
cái đầu mù nằm bên nhau trên chiếc gối bẩn, mặt họ bẩn, tóc họ rối, chỉ đôi
mắt họ sáng lên vô ích. Ông từ từ ngồi dậy, tìm chỗ vịn, rồi ngồi bất động ở
mép giường, do dự, như thể ông chợt mất mọi khái niệm về nơi ông đang
ngồi, khi ấy, như thường lệ, bà nắm lấy tay ông, nhưng cử chỉ bây giờ mang
một nghĩa khác, chưa bao giờ ông cần người hướng dẫn ông như lúc này,
dù ông sẽ không bao giờ biết tới mức nào, chỉ có hai người đàn bà thực sự
biết, khi vợ bác sĩ dùng tay kia vuốt má cô gái và cô vội cầm lấy nó đưa lên
môi. Bác sĩ nghĩ ông nghe tiếng thổn thức, một tiếng hầu như vô thanh chỉ
có thể đến từ những giọt nước mắt từ từ chảy xuống khóe môi để rồi biến
mất và bắt đầu lại vòng luân hồi buồn vui vô tận bất khả lý giải của kiếp
người. Cô gái đeo kính đen sắp ở lại một mình, cô là người nên được an ủi,
vì thế vợ bác sĩ không rút tay lại ngay.

Hôm sau, vào giờ ăn tối, nếu vài mẩu bánh thiu và thịt mốc khốn khổ

được gọi là bữa ăn, ba tên mù bên khu kia xuất hiện ở cửa phòng. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.