MÙ LÒA - Trang 170

thấm tới mặt đất cháy sém mà bốc hơi ngay, nhưng như mọi người đều biết,
nếu mưa cứ tiếp tục rơi thì nước mềm ăn mòn đá cứng, mặc cho ai viết câu
này thành vần điệu. Không những mắt của họ mù, sự hiểu biết của họ cũng
vẩn đục, vì không thể có câu giải thích nào khác cho lý do quanh co dẫn họ
tới kết luận là vì mưa nên thực phẩm họ rất mong đợi sẽ không đến. Không
có cách nào thuyết phục họ rằng giả thuyết sai và do đó kết luận cũng phải
sai, đừng nói với họ rằng trời còn quá sớm cho bữa ăn sáng, trong nỗi tuyệt
vọng, họ lao mình xuống đất khóc nức nở. Thức ăn sẽ không tới, trời mưa,
nó sẽ không tới, họ lặp lại, nếu đống đổ nát thảm hại đó còn thích hợp làm
chỗ trú ẩn thô sơ nhất, nó sẽ trở lại là nhà thương điên như cũ.

Sau khi vấp, người đàn ông mù đã ở lại tối đó không thể đứng dậy. Cuộn

tròn như cố giữ hơi nóng cuối cùng trong bụng, ông không nhúc nhích dù
mưa đã bắt đầu nặng hạt. Ông ấy đã chết, vợ bác sĩ nói, chúng ta nên ra
khỏi chỗ này khi còn sức. Họ chống chỏi đứng lên, lảo đảo và choáng váng,
vịn lấy nhau, rồi họ đứng vào hàng, phía trước là người đàn bà có cặp mắt
còn thấy, rồi tới những người nghĩ họ có cặp mắt không thể thấy, cô gái đeo
kính đen, ông già đeo miếng vải đen che mắt, đứa bé mắt lác, và người đàn
ông mù đầu tiên, chồng bà, và bác sĩ sau cùng. Đường họ đi dẫn tới trung
tâm thành phố, nhưng đây không phải là ý định của vợ bác sĩ, bà muốn tìm
một chỗ càng sớm càng tốt cho bà có thể yên tâm để lại những người đi
theo rồi đi tìm thực phẩm một mình. Đường phố vắng ngắt, vì còn sớm, hay
vì mưa càng lúc càng lớn hơn. Rác rưởi khắp nơi, vài tiệm mở cửa, nhưng
đa số đóng, không thấy dấu hiệu có người bên trong, cũng không có ánh
đèn. Vợ bác sĩ nghĩ nên để bạn đồng hành của bà lại trong một cửa hiệu nào
đó, nhớ kỹ tên đường và con số trên cửa trong trường hợp bà lạc lúc trở về.
Bà dừng lại, nói với cô gái đeo kính đen, Đợi tôi ở đây, đừng đi, bà tới nhìn
qua cửa kính một hiệu thuốc, nghĩ bà có thể thấy hình dáng mờ mờ của
nhiều người năm dưới đất, bà gõ lên kính, một cái bóng động đậy, bà lại gõ,
những hình người khác bắt đầu từ từ cử động, một người ngồi dậy quay đầu
về phía tiếng động phát ra, Họ đều mù, vợ bác sĩ nghĩ, nhưng bà không
hiểu nổi làm sao họ lại ở đây, có lẽ họ là gia đình của người dược sĩ, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.