MÙ LÒA - Trang 187

đừng để ý, cửa vẫn đóng. Ở đây không có ai, cô gái đeo kính đen nói, rồi
dựa vào cửa bật khóc, đầu cô tì trên cánh tay bắt tréo, như thể cô đang tuyệt
vọng cầu xin thương hại bằng cả thân mình, nếu chúng ta chưa đủ kinh
nghiệm hiểu sự phức tạp của tâm hồn con người, chúng ta sẽ ngạc nhiên
khi thấy cô yêu mến cha mẹ tới mức cho phép mình bày tỏ nỗi buồn này,
một cô gái có lối sống tự do lại chẳng khác gì một kẻ đã quả quyết là không
có hay chưa hề có mâu thuẫn nào giữa lòng hiếu thảo với lối sống tự do. Vợ
bác sĩ cố an ủi cô, nhưng không biết nói gì, hẳn nhiên hoàn cảnh không cho
phép người ta ở lâu trong nhà, bà đề nghị, Chúng ta có thể hỏi thăm hàng
xóm nếu còn ai, Vâng, mình đi hỏi, cô gái đeo kính đen nói, nhưng giọng
cô chẳng có chút hy vọng. Trước tiên họ gõ cửa nhà đối diện, nơi đó cũng
không có ai trả lời. Cửa hai căn tầng trên mở. Các căn hộ đã bị lục lọi, tủ áo
trống trơn, trong tủ thức ăn chẳng còn gì. Có dấu hiệu có người vừa mới ở
đây, hẳn là một nhóm phiêu bạt, ít nhiều giống như họ lúc này, lang thang
từ nhà này sang nhà khác, từ thiếu vắng sang thiếu vắng.

Họ xuống tầng trệt, vợ bác sĩ gõ cánh cửa gần nhất, vẫn lặng im như

trông đợi, rồi một giọng cộc cằn hỏi một cách ngờ vực, Ai đó, cô gái đeo
kính đen bước tới, Tôi đây, hàng xóm trên lầu của bà, tôi tìm cha mẹ tôi, bà
có biết tôi có thể tìm nơi nào không, chuyện gì xảy ra cho họ, cô hỏi. Họ
nghe tiếng chân lết, cửa mở và một bà cụ nom dữ tợn xuất hiện, chẳng còn
gì ngoài da bọc xương, hốc hác, mái tóc dài trắng của bà rối bời. Mùi ẩm
mốc buồn nôn và mùi thối rữa khó tả khiến hai người phụ nữ lùi lại. Bà cụ
mở to mắt, cặp mắt hầu như trắng dã, Tôi không biết gì về cha mẹ cô,
người ta đến tìm họ sau hôm cô bị bắt đi, lúc đó tôi còn thấy, Trong tòa nhà
này còn ai không, Thỉnh thoảng tôi nghe người ta lên xuống thang, nhưng
họ là người ngoài và chỉ vào đây để ngủ, Còn cha mẹ tôi thì sao, Tôi đã kể
cho cô là tôi không biết gì về họ, Còn chồng bà, con trai và con dâu bà,
Người ta cũng bắt đi luôn, Nhưng tại sao để bà lại, Vì tôi trốn, Ở đâu,
Tưởng tượng xem, trong căn hộ của cô, Làm sao bà vào, Đi lối sau rồi lên
thang cứu hỏa, tôi đập kính cửa sổ rồi mở cửa cái từ bên trong, chìa trong ổ
khóa, Làm sao từ đó tới nay bà xoay xở sống hoàn toàn một mình trong căn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.