Chúng tôi sẽ cho cụ thức ăn, đừng lo, vợ bác sĩ nói. Họ bước qua hành
lang, mùi hôi thối trở nên không chịu nổi. Trong bếp, ánh vàng vọt bên
ngoài rọi vào lờ mờ, dưới sàn có da thỏ, lông gà, xương, và trên bàn cái đĩa
bẩn đầy máu khô có mấy miếng thịt không thể nhận diện như đã bị nhai đi
nhai lại, Còn thỏ và gà thì chúng ăn gì, vợ bác sĩ hỏi, Cải bắp, cỏ dại, thức
ăn thừa, bà cụ nói, Cụ bảo gà và thỏ ăn thịt, Thỏ chưa ăn, nhưng bọn gà mái
thích lắm, thú vật cũng như người, cuối cùng chúng sẽ quen hết. Bà cụ đi
vững vàng, không loạng choạng, bà dời cái ghế tránh lối như thể bà thấy,
rồi chỉ cánh cửa dẫn tới thang thoát hiếm, Qua chỗ này, cẩn thận đừng trượt
chân, tay vịn không chắc lắm đâu, Còn cánh cửa thì sao, cô gái đeo kính
đen hỏi, Cô chỉ phải đẩy cửa, tôi có chìa khóa, nó đâu đây, Chìa của tôi, cô
gái định nói, nhưng ngay lúc ấy cô nghĩ rằng chìa khóa này vô ích cho cô
nếu cha mẹ cô, hay người thay họ, đã lấy đi các chìa khác, các chìa khóa
cửa trước, cô không thể xin người hàng xóm này cho phép cô đi ngang mỗi
lần cô muốn ra vào. Cô cảm thấy tim mình hơi nhói, có thể vì cô sắp vào
căn nhà của chính mình và khám phá ra rằng cha mẹ cô không còn ở đó,
hay vì bất kỳ lý do nào khác.
Gian bếp sạch và gọn, bụi trên bàn ghế không quá nhiều, một lợi điểm
nữa của mùa mưa này, như đã làm cải bắp và cỏ xanh mọc lên, thật vậy,
nhìn từ trên cao, mấy mảnh vườn sau làm vợ bác sĩ tưởng như những khu
rừng thu nhỏ, Bầy thỏ có thể tự do chạy quanh không nhỉ, bà tự hỏi, chắc
không, chúng vẫn bị nhốt trong chuồng thỏ đợi bàn tay mù đó mang cho lá
cải bắp rồi túm lấy tai và lôi ra lúc chúng còn giãy giụa, trong khi bàn tay
kia chuẩn bị một cú đập mù sẽ làm gãy cột sống gần sọ. Ký ức của cô gái
đeo kính đen đã dẫn cô vào căn hộ, giống như bà cụ tầng dưới không vấp
hay ngập ngừng, giường của cha mẹ cô không được dọn, người ta chắc đã
tới bắt họ vào lúc sáng sớm, cô ngồi xuống giường rồi khóc, vợ bác sĩ đến
ngồi bên cạnh và bảo cô, Đừng khóc, bà có thể nói gì khác hơn, nước mắt
có nghĩa gì khi thế gian đã mất mọi ý nghĩa. Trong phòng cô gái, lọ thủy
tinh trên tủ ngăn kéo cắm hoa đã héo, nước đã bay hơi, đôi tay mù của cô
tự đi tìm, ngón tay cô lướt trên các cánh hoa rụng, đời sống mong manh