MÙ LÒA - Trang 200

gái đeo kính đen, hai người kia, ông già đeo miếng vải đen che mắt, xa tít,
đang hướng tới nghĩa địa của loài voi. Điều bà đang làm bây giờ là chuyển
cho mọi người một sợi dây làm bằng mấy dải vải mà bà đã buộc lại trong
khi những người kia đang ngủ, Đừng nắm lấy tôi, bà nói, cố hết sức nắm
lấy sợi dây, đừng buông ra dù bất kỳ tình huống nào, bất kỳ việc gì xảy ra.
Họ thận trọng không đi quá gần để khỏi vấp lẫn nhau, nhưng họ cần cảm
thấy sự gần gũi của người bên cạnh, một cái chạm trực tiếp nếu có thể, duy
nhất một người trong số họ không phải lo lắng về các vấn đề mới về chiến
thuật trên bộ này là đứa bé mắt lác đi giữa, được bảo vệ khắp mọi mặt.
Không một người bạn mù nào của chúng ta nghĩ tới việc hỏi các nhóm khác
xoay xở tìm đường ra sao, liệu có phải họ cũng đang buộc vào nhau bằng
cách này hay cách khác khi tiến tới không, nhưng câu trả lời dễ thấy qua
những gì chúng ta có thể quan sát, các nhóm nói chung, ngoại trừ trường
hợp một nhóm gắn bó với nhau hơn vì lý do nào đó chúng ta không biết,
trong ngày họ dần dần có thêm hoặc mất đi người trong nhóm, luôn luôn có
một người mù lang bang rồi thất lạc, một kẻ khác bị lôi vào lực hút và đi
theo, anh ta có thể được nhận, anh ta có thể bị đuổi, tùy theo anh ta đang
mang theo mình món gì. Bà cụ tầng trệt chậm rãi mở cửa sổ, bà không
muốn ai biết bà đa cảm, nhưng đường phố không một tiếng động, họ đã đi,
họ đã bỏ chỗ này, nơi hầu như chưa hề có ai đi ngang, bà cụ lẽ ra nên hài
lòng, vì bà sẽ không phải chia sẻ đàn gà và bầy thỏ của bà với ai, bà lẽ ra
nên hài lòng nhưng không, cặp mắt mù của bà xuất hiện hai giọt lệ, lần đầu
tiên bà tự hỏi bà có lý do chính đáng nào để muốn tiếp tục sống. Bà không
thể tìm thấy câu trả lời, câu trả lời không luôn luôn đến khi cần, và câu trả
lời khả dĩ duy nhất vẫn thường có là hãy đợi nó.

Trên tuyến đường họ đang theo, ngôi nhà có căn phòng độc thân của ông

già đeo miếng vải đen che mắt cách đó hai khu phố, nhưng họ đã quyết
định sẽ đi tiếp, ở đó không có thức ăn, quần áo họ không cần, sách họ
không thể đọc. Đường sá đầy người mù đi tìm thực phẩm. Họ ra vào các
cửa hiệu, tay trắng đi vào và hầu như luôn luôn tay trắng đi ra, rồi họ bàn
cãi về nhu cầu và lợi điểm khi bỏ quận này để đi lục lọi nơi khác trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.