MÙ LÒA - Trang 211

ăn ngay, nhưng trước tiên nên quyết định mình sẽ sống thế nào ở đây, đừng
lo, tôi sẽ không lặp lại bài diễn văn phát trên loa phóng thanh, có đủ chỗ
cho mọi người, chúng tôi có hai phòng ngủ cho vợ chồng, người khác có
thể ngủ trong phòng này, mỗi người một ghế dài, ngày mai tôi phải đi tìm
thức ăn, dự trữ của mình sắp hết, nên có một người đi với tôi để giúp tôi
khiêng thực phẩm, và cũng để quý vị có thể bắt đầu học tìm đường về nhà,
để nhận ra các góc phố, sẽ có ngày tôi ốm, hay mù, tôi vẫn đợi nó xảy ra,
trong cảnh ngộ đó tôi sẽ phải học mọi người, còn một vấn đề khác, ngoài
bao lơn có cái chậu đế chúng ta tiêu tiểu, tôi biết mọi người không thích ra
ngoài đó, mưa và lạnh, nhưng dẫu sao vẫn hơn là trong nhà bốc mùi lên tận
mây xanh, chúng ta đừng quên cuộc sống của mình trong suốt thời gian bị
nhét, chúng ta đã xuống tới bậc thang ô nhục cuối cùng, tận cùng, cho tới
khi chúng ta mất phẩm giá hoàn toàn, chuyện đó có thể xảy ra ở đây tuy là
trong một cách khác, ở đó mình còn có cớ là kẻ khác mất tư cách, nhưng
bây giờ, bây giờ mình đều tốt xấu ngang nhau, làm ơn đừng hỏi tôi tốt và
xấu là gì, hồi mù lòa còn là ngoại lệ chúng ta biết tốt xấu là gì mỗi khi
chúng ta phải cư xử, cái gì là đúng và cái gì là sai chỉ là những cách hiểu
mối quan hệ của mình với người khác, không phải với chính mình, ta đừng
nên tin cái sai, xin tha lỗi cho bài diễn văn dạy đời này, quý vị không biết,
quý vị không thể biết khi có mắt trong một thế giới mọi người khác đều mù
nghĩa là gì, tôi không phải là bà hoàng, không, tôi chỉ là một người bị sinh
ra để thấy cảnh khủng khiếp này, quý vị có thể cảm nhận nó, tôi vừa cảm
nhận vừa thấy nó, thôi diên văn này đủ rồi, Nào chúng ta đi ăn.

Không ai hỏi câu nào, bác sĩ chỉ nói, Nếu có bao giờ tôi nhìn lại được, tôi

sẽ nhìn kỹ mắt người khác như tôi đang nhìn vào tâm hồn họ, Tâm hồn họ
à, ông già đeo miếng vải đen che mắt hỏi, Hay tâm trí họ, tên gọi không
thành vấn đề, khi ấy thật đáng ngạc nhiên nếu chúng ta nghĩ là mình đang
đối phó với một người ít học, cô gái đeo kính đen nói, Bên trong chúng ta
có một thứ không tên, thứ đó là chúng ta.

Vợ bác sĩ đã đặt một số thức ăn ít ỏi còn lại lên bàn, rồi bà giúp họ ngồi

xuống và nói, Nhai chậm thôi, như vậy giúp đánh lừa dạ dày mình. Con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.