MÙ LÒA - Trang 212

chó của nước mắt không đến xin thức ăn, nó đã quen nhịn đói, hơn nữa
chắc nó nghĩ rằng, sau bữa đại yến sáng hôm ấy, nó không có quyền lấy
chút thức ăn nào từ miệng của người đàn bà đã khóc, mấy người kia có vẻ
nó không chú ý tới. Ở giữa bàn, cây đèn ba ngọn lửa đang đợi câu giải thích
đã hứa của vợ bác sĩ, cuối cùng bà nói với đứa bé mắt lác sau khi họ đã ăn
xong, Đưa tay cháu cho bác, bà chầm chậm hướng dẫn các ngón tay của nó,
rồi nói, Đây là chân đế cháu thấy nó tròn, còn đây là cái trụ giữ bình đựng
dầu bên trên, đây, coi chừng cháu phỏng, đây là mấy cái cổ đèn, một, hai,
ba, từ đây thò ra mấy dải vải xoắn lại để hút dầu bên trong lên, đánh diêm
châm vào dải vải là nó bắt đầu cháy cho tới khi cạn dầu, nó phát ra ánh
sáng yếu nhưng đủ để thấy nhau, Cháu không thấy, Một ngày kia cháu sẽ
thấy và ngày đó bác sẽ cho cháu cây đèn làm quà. Đèn màu gì, Cháu có bao
giờ thấy cái gì làm bằng đồng chưa, Cháu không biết, cháu không nhớ,
đồng là cái gì, Đồng màu vàng, À. Đứa bé mắt lác ngẫm nghĩ một lúc, Bây
giờ nó sắp hỏi về mẹ nó, vợ bác sĩ nghĩ, nhưng bà lầm, đứa bé chỉ nói nó
muốn uống nước, nó khát lắm, Cháu phải đợi đến mai, trong nhà mình
không có nước, đúng lúc ấy bà nhớ là có nước, khoảng hơn năm lít chất
nước quý báu, nguyên thùng chứa của bồn cầu, không thể tệ hơn thứ họ đã
uống trong lúc bị cách ly. Mù lòa trong bóng tối, bà vào phòng tắm, mò
mẫm đi, bà giở nắp thùng chứa, bà không thấy có nước hay không, có,
ngón tay của bà bảo, bà tìm cái ly, cẩn thận nhúng vào rồi múc đầy, văn
minh đã trở về nguồn bùn lầy nguyên thủy. Lúc bà vào phòng, mọi người
vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Ngọn đèn tỏa sáng các khuôn mặt của họ đang
quay về phía bà, như thể bà đã nói, Tôi lại về, như các bạn thấy, nhanh lên,
hãy nhớ ngọn đèn này sẽ không tồn tại mãi mãi. Vợ bác sĩ mang ly nước tới
đứa bé mắt lác và nói, Nước của cháu đây, uống chậm, chậm thôi, nhấm
nháp nó, một ly nước là một vật kỳ diệu, bà không nói với nó, bà không nói
với ai, chỉ loan truyền cho thế gian rằng ly nước thật là một vật kỳ diệu. Em
lấy nước ở đâu, nước mưa à, chồng bà hỏi, Không, nước trong thùng bồn
cầu. Không phải mình còn chai nước lớn lúc mình rời nhà sao, ông lại hỏi,
vợ ông nói, À có, tại sao em không nghĩ tới, một chai còn phân nửa và một
chai khác chưa dùng, may quá, đừng uống, đừng uống nữa, bà bảo đứa bé,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.