MÙ LÒA - Trang 225

viết xong, ở giữa là một tờ đang viết dở dang. Có hai cây bút bi mới bên
cạnh ngọn đèn. Đây, nhà văn nói. Vợ bác sĩ hỏi, Tôi xin phép nhé? không
đợi câu trả lời bà cầm các trang đã viết lên, khoảng hai mươi trang, bà lướt
mắt trên những chữ viết tay nhỏ xíu, trên những dòng lên xuống, trên
những chữ ấn sâu lên sắc trắng của trang giấy, ghi lại trong sự mù lòa, Tôi
chỉ ghé qua, nhà văn đã nói, và đây là dấu hiệu ông đã để lại khi ghé qua.
Vợ bác sĩ đặt tay lên vai ông, và bằng cả hai tay ông tìm đến nó và từ từ
đưa nó lên môi ông, Đừng đánh mất mình, đừng để mình bị đánh mất, ông
nói, và những lời bất ngờ, bí ẩn này hình như không thích hợp với hoàn
cảnh.

Khi họ về nhà, mang đủ thức ăn cho ba ngày, vợ bác sĩ kể lại những việc

đã xảy ra, thỉnh thoảng người đàn ông mù đầu tiên và vợ ông ta sôi nổi nói
xen vào. Và tối hôm đó, như thể phải xảy ra, bà đọc cho tất cả nghe vài
trang từ quyển sách bà đã đi tìm trong phòng làm việc. Đứa bé mắt lác
không thích câu chuyện, và một lúc sau nó thiếp ngủ, đầu nó đặt vào lòng
cô gái đeo kính đen và chân nó gác lên chân ông già đeo miếng vải đen che
mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.