MÙ LÒA - Trang 24

bình phẩm rằng đôi mắt như thế lại bị kính đen che mất là bất công, một
nhận xét chẳng những tự nó xấc xược mà thử nghĩ xem lại còn từ một gã
dược tá, trái với niềm tin của cô rằng đôi kính đen cho cô một vẻ bí ẩn
quyến rũ có thể khơi dậy lòng thèm khát của bọn đàn ông tình cờ qua lại,
cô có thể đáp lại thèm khát đó nếu hôm nay không có ai đợi cô, một cuộc
gặp gỡ mà cô có đủ lý do mong đợi sẽ đưa đến vài điều tốt đẹp, cả về mặt
vật chất cũng như các thỏa mãn khác. Người đàn ông mà cô sắp gặp là một
khách quen cũ, ông ta chẳng nề hà khi cô báo trước là cô không thể tháo
kính, vả lại bác sĩ chưa cho phép, và gã đàn ông thậm chí thấy lý thú, mới
mẻ. Ra khỏi hiệu thuốc, cô gái gọi tắc xi, cho tên khách sạn. Vừa dựa lưng
lên ghế cô đã thưởng thức, nếu dùng chữ đúng, các cảm giác dồn dập khác
nhau của thú vui nhục dục, từ cái chạm môi mong đợi đầu tiên, từ cái vuốt
ve thân mật đầu tiên, tới các tột đỉnh khoái lạc nổ bùng sau đó khiến cô mệt
nhoài và sung sướng, như thể cô sắp bị đóng đinh lên thập giá, lạy thánh
mớ bái, dưới pháo bông lóa mắt và chóng mặt. Vì thế chúng ta có đủ mọi lý
do để kết luận rằng cô gái đeo kính đen luôn chỉ trước và chỉ gấp đôi số thù
lao cô sẽ đòi sau đó, nếu người tình của cô biết làm tròn nhiệm vụ của hắn,
về mặt kỹ thuật và đúng lúc. Mơ màng trong suy nghĩ này, hiển nhiên vì cô
đã phải trả tiền khám bệnh, cô tự hỏi có nên bắt đầu từ hôm nay tăng mức
thù lao chính đáng cho mình, theo lối nói trại vui vẻ mà cô quen dùng để
nói về nó.

Cô bảo tài xế tắc xi ngừng lại cách nơi cô đến một dãy nhà, hòa lẫn với

người đi cùng hướng như cho phép mình cuốn theo họ, vô danh và không
mang một dấu hiệu bề ngoài tội lỗi hay xấu hổ nào. Cô thản nhiên vào
khách sạn, băng qua tiền sảnh tới quầy rượu. Cô đã đến sớm vài phút, vì thế
cô phải đợi, giờ gặp của họ đã được hẹn chính xác. Cô gọi nước ngọt uống
thong thả, không nhìn ai vì không muốn bị hiểu lầm là một cô điếm tầm
thường đang tìm khách. Một lát sau, như khách du lịch lên phòng mình để
nghỉ sau một buổi chiều viếng thăm các viện bảo tàng, cô đi tới thang máy.
Đức hạnh luôn luôn gặp chông gai trên con đường cực kỳ khó khăn để dẫn
tới hoàn thiện, nếu có ai còn chối bỏ sự kiện này, nhưng đinh mệnh thiên vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.