MÙ LÒA - Trang 55

nhiều dải, rồi ứng biến dùng chúng làm sợi dây, một đầu buộc vào nắm cửa
ngoài phòng, còn đầu kia buộc vào mắt cá chân của người phái đi tìm thức
ăn cho họ. Hai người đàn ông ra đi, đĩa và muỗng nĩa tới, nhưng khẩu phần
vẫn chỉ cho năm người, rất có thế viên trung sĩ trực gác không biết có thêm
sáu người mù nữa ở đó, vì ở bên ngoài cổng dù có chú ý tới việc xảy ra sau
cánh cửa chính, may lắm người ta mới có thể thấy người đang đi từ cánh
này sang cánh kia trong bóng tối của tiền sảnh. Anh lái tắc xi tình nguyện
đi đòi khẩu phần bị thiếu, và anh đi một mình, anh chẳng muốn ai đi cùng,
Chúng tôi không phải năm người, chúng tôi có mười một người, anh gọi
đám lính, và cũng ông trung sĩ trả lời từ phía bên kia, Cứ giữ lấy hơi của
anh, còn thêm nhiều người tới nữa, gã nói bằng giọng chắc là có vẻ chế
nhạo đối với anh tắc xi, nếu chúng ta xét theo lời kể của anh khi anh quay
về phòng, Coi bộ hắn giễu tôi. Họ chia nhau thức ăn, năm phần chia làm
mười, vì gã bị thương vẫn không chịu ăn, hắn chỉ hỏi túi nước, và năn nỉ họ
thấm ướt môi hắn. Da hắn nóng bỏng. Vì hắn không chịu nổi tấm chăn đè
lâu lên vết thương, thỉnh thoảng hắn tung chăn ra khỏi chân, nhưng khí lạnh
trong phòng chẳng mấy chốc buộc hắn đắp lại, và cứ lặp lại như thế hàng
giờ. Hắn rên đều từng chặp với tiếng thở hổn hển nghe như tắc nghẹn, như
thể cái đau liên tục và dai dẳng bỗng nặng hơn trước khi hắn có thể kìm nó.

Giữa buổi chiều có thêm ba người mù nữa tới, họ bị đuổi ra khỏi khu bên

kia. Một người là cô nhân viên phòng mạch, vợ bác sĩ nhận ra ngay, và hai
người kia, như số phận đã định, là người đàn ông đã ăn nằm với cô đeo
kính đen trong khách sạn và gã cảnh sát thô bỉ đã đưa cô về. Ngay sau khi
họ tới giường của họ và ngồi xuống, cô nhân viên phòng mạch bắt đầu
khóc một cách tuyệt vọng, hai người đàn ông không nói, như vẫn chưa thể
thấu hiểu chuyện gì xảy ra cho họ. Bỗng dưng, ngoài đường có tiếng người
quát tháo, lệnh ban ra bằng một giọng ồm ồm, một vụ náo loạn. Những
người mù bị nhốt cùng quay đầu về phía cửa và đợi. Họ không thấy, nhưng
biết việc gì sắp xảy ra trong vài phút nữa. Vợ bác sĩ ngồi trên giường bên
cạnh chồng nói nhỏ, Phải rồi, địa ngục trần gian sắp bắt đầu. Ông bóp tay
bà và lẩm bẩm, Đừng nhúc nhích, từ bây giờ em chẳng làm gì được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.